Echizen Ryoma đang nằm chợp mắt dưới một bóng cây gần khu nghỉ ngơi của chính tuyển Seigaku.
Seigaku bước vào chung kết dễ dàng đến bất ngờ, chẳng thành viên nào tốn sức dù chỉ là một chút, chán nản đến nỗi bây giờ vào đấu với Yamabuki ngay lập tức giữa trưa cũng được.
Đơn giản bởi vì trường trung học Ginka vì một lí do kì lạ nào đó đã bỏ cuộc ngay từ đầu trận.
-Itai...
Dường như có người nào đó đã bất cẩn đáp vào chân Ryoma, khiến cậu không nhịn được theo phản xạ mà kêu lên một tiếng.
Nhưng người này dường như không phải cố ý, vì những tiếng "xin lỗi" liên tục vang lên bên tai Ryoma.
Ryoma lấy chiếc mũ đang chắn ngang tầm mắt của mình ra, cùng lúc khuôn mặt của chủ nhân giọng nói lo lắng kia hiện rõ.
Echizen Ryoma cười thầm trong lòng, người này đúng là mãi cũng không bỏ được sự vụng về mọi lúc mọi nơi này.
Cũng không biết làm thế nào mà cậu ta và Akutsu lại cứ gần như hình với bóng, dù sao Akutsu trông cũng không giống một người thích những thứ nhỏ mềm như Kaidou tiền bối.
-----Dan.
-Này...
-Mình rất xin lỗi! Thật sự xin lỗi cậu!
Điệp khúc "xin lỗi" vẫn chưa dừng lại làm Ryoma thật sự có chút nghẹn lời, giờ có muốn cắt lời cũng không được, Dan lúc này vẫn còn quá nhút nhát và tự ti.
-Ừm...Cậu là học sinh Seigaku sao?
Ryoma nhìn Dan, cậu bĩu môi, nhận ra dễ vậy sao.
Dù Dan vụng về lại nhút nhát, nhưng phải công nhận ở phương diện thông tin cậu ta lại không thua mấy so với Inui tiền bối hay Yanagi tiền bối...
Nói gì thì nói, hai con người kia cũng không thu thập thông tin theo cách bình thường.
-Vậy cậu có biết gì về thành viên năm nhất-Echizen Ryoma không?
Hành động cầm lon nước ngọt của Ryoma khựng lại, nhưng sau đó lại tự nhiên như cũ.
Ryoma chỉ là có chút ngạc nhiên...
Vì cùng tuổi nên trước đây Dan và Ryoma cùng Kintarou cũng được gọi là thân, giờ Dan đến cậu là ai cũng không nhận ra, nói không buồn là nói dối.
-Ừm.
Một chữ thế thôi, lại làm Dan vui đến nhảy cẩn lên.
Echizen Ryoma của Seigaku, đó gần như là hình tượng Dan theo đuổi.
Cùng là năm nhất, nhưng người ta lại giỏi đến thế, lại nhìn bản thân...
Sao không ngưỡng mộ cho được chứ?
Dan đúng là người khá rụt rè, nhưng nếu vào đúng đề tài của cậu ta, Dan sẽ trở nên nhiều chuyện không thua ai cả, điều này Ryoma đã chứng thực.
-Cậu ấy giỏi thật nhỉ, Echizen Ryoma ấy. Tuy cậu ấy cũng là năm nhất như chúng ta nhưng đã bước chân được vào đội hình chính tuyển, còn tớ vì quá yếu nên chỉ có thể làm quản lí thôi.
-Cậu biết Echizen Ryoma đúng không? Vậy cậu ta cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu, thuận tay nào, có tuyệt chiêu nổi bật gì không hay chơi theo phong cách gì, cậu trả lời tớ được không?
Đối diện ánh mắt lấp lánh chân thành của Dan, Ryoma nuốt lại lời cự tuyệt bên môi, chậm rãi trả lời từng vấn đề được hỏi.
Chẳng khác gì cảm giác đang khai báo y tế cả....Ừ thì có khác chút, vì vấn đề ở đây là tennis.
-Hả? 151cm sao?
Dan bất ngờ kêu lên, nghi ngờ nhìn Ryoma, nhưng tay vẫn rất thành thật ghi chép những thông tin vừa biết được.
-Có gì lạ sao?
-À không, chỉ là tớ tưởng cậu ấy phải cao ngang cỡ Akutsu tiền bối.
Dan không hiểu sao lại căng thẳng hẳn lên, miệng không ngừng giải thích làm Ryoma có chút đau đầu.
Xem ra Dan phải đi theo Akutsu lâu hơn chút nữa mới bớt được cái tính nói nhiều này...hoặc không, dù sao Akutsu cũng không phải kiểu người sẽ phàn nàn ai đó.
Thay vào đó thì Akutsu sẽ im lặng chờ đợi người kia nói hoặc làm gì đó mà họ không nên phạm vào để...đánh họ một trận.
-Thực sự cảm ơn cậu rất nhiều, những thông tin này rất có ích!
Hai tay Dan lắc lắc cánh tay Ryoma lên xuống không ngừng, làm lộ rõ tâm trạng kích động của cậu ta.
Bỗng:
-Ryoma, đến giờ rồi.
Tiếng kêu của Kachirou từ xa vọng đến, xem ra trận chung kết đến rồi.
Ryoma chậm rãi đứng lại, nhẹ nhàng nâng chiếc áo khoác đại diện cho chính tuyển Seigaku lại bị mình dùng làm chăn đắp nãy giờ lên.
Động tác của Ryoma rất lưu loát, nhưng Dan bên cạnh lại không giữ được bình tĩnh như cậu.
Hỏi cho hết rồi mới biết người ta là chính chủ.
Đây là cái sự trùng hợp gì đây?
Dan kinh ngạc đến mức băng đội đầu rơi xuống che mắt cũng không phản ứng lại mà nâng nó lên.
[Trận đấu giữa Seigaku và Yamabuki]
Đúng như dữ liệu mà Inui đã thu thập được từ trước, Yamabuki rất mạnh về mảng đấu đôi.
Trận đôi 2 Seigaku thua khá nhanh chóng với tỉ số 6-3 nghiêng về Yamabuki, mồ hôi túa ra không ngừng trên cơ thể của Fuji và Kawamura chứng tỏ quá trình cũng chẳng dễ dàng gì.
Huấn luyện viên Ryuzaki ngồi trên băng ghế nhìn ra cũng khó chịu, nhăn mày rồi thở dài nói:
-Bọn họ chơi tốt quá.
-Bà ơi, Seigaku sẽ thua sao?
Ryuzaki Sasaki ngồi bên cạnh trưng ra vẻ mặt lo lắng, tay chân luống cuống hỏi.
Một bộ dạng thiếu nữ ngây thở yếu đuối vô cùng hoàn mỹ.
Huấn luyện viên Ryuzaki nhìn cháu gái mình một cái, song cũng không trả lời, bởi ngay cả bà cũng không nắm chắc được kết quả của trận này.
Nói Seigaku thắng thì chưa chắc, bởi dù ở hạng mục đấu đôi "bộ đôi vàng" có thắng được trận đôi một thì vẫn còn đấu đơn.
Nói Seigaku thua thì đúng là không cam lòng, bản thân huấn luyện viên cũng không cho là vậy, dù sao năm nay chính tuyển đã tiến bộ không ít.
Ryuzaki Sasaki thấy bà mình không nói gì, cũng rất ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đùi quan sát trận đôi còn lại.
Nhưng trong lòng cô ta sớm đã bất mãn một đống.
Nghỉ học, rồi hạ mình xin xỏ người bà trên danh nghĩa này thì thôi đi, còn phải chịu cái nóng để quan sát hết trận.
Từ bỏ nơi người người ngưỡng mộ mình để đến cái nơi người ta nhìn mặt cũng chẳng biết mình là ai.
Máy lạnh không ngồi lại đi