A, hôm qua đúng là ác mộng, nhớ lại cái điệu cười của Fuji tiền bối, cùng với cái mắt kính sáng lên khi đang ghi ghi chép chép của Inui tiền bối làm Ryoma ớn lạnh, cậu thầm mong hôm nay có thể tránh hết tất cả các tiền bối, bất kể là ai, phải tránh hết.
Bây giờ, Ryoma đã đến trường và cậu sắp phải đương đầu với những trò bắt nạt như hôm qua.
Để xem nào, hôm nay tủ giày không có gì cả, tốt.
Tiếp theo, cửa lớp, nếu như Ryoma đoán không nhầm thì khi cậu mở cửa....
-Rầm! Loảng xoảng....
Một cái xô nước từ trên cánh cửa không có điểm tựa, bị lực hút Trái Đất làm cho rơi xuống, nước văng tung toé, đâu đó lẫn trong dòng nước còn có mấy mảnh thủy tinh, to có, vừa có, li ti cũng có, chơi ác thật.
Ryoma thầm cảm thấy may mắn vì mình đã dự đoán trước được, thật ra thì hôm qua cũng có, nhưng chỉ là nước thôi, Ryoma theo phản xạ có thể tránh được.
Một đống hỗn độn ngay trước cửa lớp, kèm theo đó là Ryoma vẫn bình yên vô sự, bọn bắt nạt tức giận tỏ rõ, không giấu được vẻ mặt nhăn nhó, theo như Ryoma quan sát thì vụ này do khoảng 4-5 đứa làm.
Bỏ qua chuyện đó một bên đi, vậy bây giờ cái đống này, ai dọn?
Không lẽ Ryoma?
Nhưng may mắn cho Ryoma là lúc đó cô lao công vừa đi ngang qua, thấy cái bãi chiến trường quá ư là...lộn xộn với quy mô lớn như thế này, cô không thể không dọn.
Ryoma thầm cảm ơn vì sự tận tâm của cô dành cho công việc, chứ như mấy người bình thường, biểu hiện đầu tiên khi họ thấy cái này sẽ là...mắng, mắng và mắng.
Ryoma đi đến chỗ ngồi của mình, xung quanh cậu là những tiếng bàn tán, xì xào từ mọi người xung quanh, nhưng Ryoma là ai chứ, cậu vẫn giữ vẻ ngạo kiều đặc trưng, tỏ vẻ "Tôi không care".
Ngay lúc đó, cô giáo bước vào lớp, tất cả các học sinh ngừng hành động đang làm mà quay về chỗ ngồi, tiết học đầu tiên:Tiếng Anh, bắt đầu.
Mà đã là Tiếng Anh thì....đến giờ cho Ryoma toả sáng chứ sao, chưa kể lớp này còn yếu Anh.
[Dải phân cách thời gian là ta đây]
Trải qua 4 tiết học dài đăng đẳng, đối với mọi người là vậy, nhưng đối với Ryoma nó chẳng khác gì là giờ ngủ đối với cậu cả, mấy cái này bổn miêu ta đã học qua, không cần biết khó đến đâu, Ryoma đều giải được, vì cơ bản ở kiếp trước, trừ bỏ môn Quốc Ngữ ra, môn gì Ryoma cũng giỏi.
Ngay khi cô bước ra khỏi lớp, trong khoảng thời gian nghỉ giữa giờ, chỉ 5 phút thôi, nhưng bọn bắt nạt thì vẫn cứ tranh thủ như thường.
Chưa kể tiết sau là tự học, giáo viên lại bận việc nên lớp tự quản.
Rắc rối rồi đây, nhìn mặt bọn nó thì chắc không ngại làm công khai cho cả lớp nhìn đâu, nhưng nếu vượt quá giới hạn thì Ryoma hoàn toàn có thể trả đũa lại, chỉ là phản kháng có điều kiện.
Dù có bị lên phòng giáo viên thì Ryoma vẫn có thể dửng dưng ngồi ở đó với cái trò là người bị hại.
Nhưng quay trở về thực tế nào, bọn chúng đã đứng trước bàn Ryoma, cậu bạn bàn trên cũng lo sợ mà tránh xa ra, cũng không trách được, có ai muốn dính vào tụi đầu gấu đâ?
Đứa dẫn đầu bước đến, nắm lấy cổ áo Ryoma, xách cậu lên, đâu có được gọi là xúc phạm không nhỉ?
Tên đó thấy Ryoma không thèm để ý gì đến mình, tức giận mà đấm một phát vào mặt cậu khiến Ryoma ngã khỏi ghế, vì cậu ngồi cạnh cửa sổ, bàn cuối nên đầu Ryoma đập vào tường, da đầu bị tổn thương, máu từ trên chảy xuống.
Ryoma lúc này không thể kìm được nữa, vết thương đã có, máu đã chảy, vấn đề đã trở nên nghiêm trọng.
Bọn bắt nạt đang hoang mang, lúc đầu, đúng là bọn chúng không có ý định làm Ryoma chảy máu, chỉ muốn làm cậu ta sợ hãi mà thôi, bỏ cái thói ngạo kiều đó đi.
Ryoma mặt đen, lưng quay lại, sự ngược sáng còn làm cho cậu thêm đáng sợ hơn, nhưng là ngầu đối với mấy đứa con gái, đôi mắt mèo sáng lên, khí chất tỏa ra bừng bừng khiến bọn bắt nạt khụy xuống, Ryoma cất giọng lạnh đến run người nói:
-Đủ chưa?
Giọng nói của Ryoma vang lên khiến không khí như ngưng đọng lại, một làn gió lạnh của chiều thu từ ngoài cửa sổ thổi vào như phối hợp với khí thế bức người bây giờ của Ryoma.
Toàn thể mọi người như câm lặng trước sự đáng sợ và lạnh lẽo đó, không thấy ai dám hó hé nữa lời, Ryoma tiếp tục hỏi lại:
-Tôi nói, đủ chưa?
Vẫn không một tiếng nói phát ra và đáp lại lời cậu.
-Sao? Sợ quá? Có gan bắt nạt người khác nhưng không có gan nhận tội?
Nói rồi, bỏ lại bọn bắt nạt với khuôn mặt tái xanh, mọi người với cái hàm chưa nhặt lên, Ryoma đi thẳng đến phòng y tế, cho dù nãy giờ có ngầu và bức người thế nào thì vết thương vẫn là vết thương, chỉ khi bị đứt dây thần kinh thụ cảm, còn không thì đương nhiên vẫn thấy đau.
Nhưng đó là ý định của Ryoma thôi, còn mới mở cửa phòng học ra là một....con hồ ly sừng sững trước cửa, mang tên Fuji tiền bối.
Cái chuyện gì đang xảy ra vậy trời?
Ryoma tự tìm ra hàng trăm lí do vì sao tiền bối lại xuất hiện ở đây, đừng nói là do tiền bối ghim chuyện tối qua, mà tìm đến thẳng lớp cậu sao?
Ryoma thì nghĩ vậy, nhưng Fuji thì khác, anh đang rất tức giận, mắt mở ra, sắc bén nhìn về phía Ryoma, khiến cho cậu có cảm giác như đang bị tra hỏi.
Đối với Fuji, anh đang đi trên hành lang, thì bị một giáo viên chặn lại, rồi cất giọng nhờ vả:
-Em có thể giúp tôi trong lúc tôi đi vắng được không? Chỉ 1 tiết tự học thôi.
Fuji chưa kịp trả lời, thì vị giáo viên đó đã lập tức chạy đi, đương nhiên là không quên bỏ lại một lờ cảm ơn giả tạo.
Nhưng mà, hình như lớp của cô ấy là lớp của cậu nhóc tối qua thì phải, Fuji tâm trạng lập tức tốt lên.
Anh cứ giữ vững thái độ thoải mái đó, cho đến khi....cánh cửa lớp vừa mở ra, trước mặt anh lúc này là Ryoma tiểu miêu a, nhưng....máu?
Tại sao lại có máu trên đầu Ryoma, và cái