Edit: Mavis Clay
“Ta còn tưởng rằng nàng sẽ nuốt linh hồn của hắn chứ?” Khúc Lam Y chạy tới nhìn điểm sáng hồn phách lượn lờ quanh tay Vân Phong, đợt trước tiểu Phong Phong đã nuốt sạch linh hồn của một cường giả Huyết Hồn và tăng liền ba cấp, nếu lần này nuốt nữa chắc hẳn thực lực sẽ tăng lên thêm không ít.
“Linh hồn của hắn khiến ta thấy ghê tởm.” Vân Phong lạnh lùng nói, mỗi lần nghĩ tới việc hắn dựa vào sức mạnh của linh hồn nhị ca mình để hấp thụ, mặc dù nhị ca mình chỉ còn là một linh hồn.
Nàng sẽ không bao giờ nhét một linh hồn như thế vào trong cơ thể của mình.
Huỷ diệt nó, không chừa bất kỳ mảnh vụn nào.
Khúc Lam Y nhẹ giọng cười.
“Không nuốt cũng tốt.” Hắn nheo mắt nhìn mảnh linh hồn phiêu tán, bản chất linh hồn này cũng chẳng sạch sẽ chút nào, có nuốt vào cũng có thể tạo thành tổn thương cho Tiểu Phong Phong, dù sao cũng có một người bị giam trong cơ thể đó lâu tới như thế, linh hồn có lẽ đã sớm biến chất rồi.
“Chủ nhân của không gian lực đã chết, chúng ta đi thôi.” Vân Phong đảo mắt nhìn quanh, Khúc Lam Y gật đầu, hai người lặng lẽ nâng tay lên, năng lượng tinh thần đậm đặc đánh lên không gian phong toả, bỗng tiếng nứt vỡ vang lên, Không Gian Lực vỡ tan tành.
Hai người tung ngươi nhảy lên rời khỏi không gian phong toả trở lại sảnh lớn của Vương gia, tất cả người trong Vương gia đã ngã xuống, cơ thể lạnh lẽo.
Người thao túng họ đã chết , bọn họ hiển nhiên không thể nào sống tiếp được nữa.
Trạch viện Vương gia có vẻ lộn xộn, mọi người trong Vương gia đột nhiên chết đã làm kinh động khắp Xuân Phong Trấn, Vân Phong và Khúc Lam Y lập tức rời khỏi Vương gia bí mật trở lại Vân gia, vốn là tính tới thẳng tổng bộ Vân gia, nhưng với Vân Khải, vẫn phải trở lại nhà ở Xuân Phong trấn.
Người Vân gia đều không có ở trong trạch viện, có lẽ đã bị chuyện của Vương gia thu hút ra bên ngoài, cũng trùng hợp cần không có ai quấy rầy, Vân Phong bước tới căn phòng mà Vân Khải ở khi còn sống, rồi đưa Vân Khải và Cung Thiên Tình từ trong Long Điện ra bên ngoài.
Vân Khải vừa ra ngoài ngay lập tức giật mình, gian phòng vẫn không hề thay đổi chút nào, thậm chí đồ vật bài trí trong phòng cũng không có gì thay đổi.
Vẫn như thời mà khi hắn còn niên thiếu, Vân Khải sững sờ, từ khi cơ thể cũ chết đi, hắn đã không bao giờ nghĩ rằng có thể lại đứng ở đây một lần nữa.
“Thật sự là không hề thay đổi một chút nào.” Ánh mặt trời chiếu lên chút cô đơn trên gương mặt tuấn tú, Vân Khải mỉm cười, “Thật không ngờ ta còn có thể quay lại…”
“Nhị ca, huynh đã trở lại.” Vân Phong lên tiếng.
Vân Khải đưa mắt nhìn sang, “Ừ, không thể tự tay giết chết kẻ đã giết ta, thật đáng tiếc.” Lâm gia đã sớm bị Vân gia tiêu diệt, mặc dù kẻ đã độc thủ đầu tiên với Vân gia là Lâm gia, nhưng một phần cũng là do Huyết Hồn ở sau động tay động chân, Vân Phong nói, “Kẻ địch thực sự của chúng ta, là Huyết Hồn.”
Ánh mắt Vân Khải sôi sục, “Đó là điều chắc chắn rồi, những gì chúng làm với muội, làm với huynh, làm với Vân gia, cuối cùng một ngày sẽ phải trả lại gấp bội.”
Khúc Lam Y cười, “Mọi người trong Vân gia đều đã tập trung lại ở tổng bộ Vân gia rồi, chúng ta cũng sang đó thôi.”
“Muội sẽ dùng ngọc bội truyền âm để liên lạc với phụ thân và đại ca, bọn họ cũng giống muội, luôn nhớ tới Nhị ca.”
Khúc Lam Y cười gật đầu, Vân Khải thì ngẩn người, phụ thân và đại ca… hắn vẫn còn có thể được gặp lại, thật là tốt quá.
Cung Thiên Tình bên cạnh thì có chút xấu hổ, Vân Khải về cùng Vân Phong là chuyện hiển nhiên, Khúc Lam Y đi theo cũng đúng, nhưng mà nàng thì…
Đợi tới khi Vân Phong liên lạc xong, Cung Thiên Tình mới lí nhí nói, “Vân Phong, ta không nền cùng ngươi về…”
Vân Khải nghe vậy lập tức nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn Cung Thiên Tình, nàng tính rời đi?
“Ngươi có muốn về cùng chúng ta không, nếu không nhờ ngươi nhị ca cũng không thể quay về được.
Ngươi chính là ân nhân của Vân gia.” Vân Phong lập tức kéo tay Cung Thiên Tình, nàng xấu hổ đỏ mặt, “Cái gì mà ân nhân… Đây là việc mà ta phải làm thôi, có thể giúp được ngươi là tốt rồi.”
“Năm vị trưởng lão đều đã đồng ý cả rồi, mãi mới được đi một chuyến mà.” Vân Phong háo hức nhìn Cung Thiên Tình, đây chính là một cơ hội tốt để nhị ca và nàng ấy bồi dưỡng tình cảm, Vân Phong tuyệt đối sẽ không để nàng ấy đi.
Dù gì cũng phải đưa nàng ấy về Vân gia.
“Chuyện này…” Cung Thiên Tình có chút khó xử, nàng thật sự không làm gì cả, từ trong lòng nàng vốn nghĩ đây là việc mình phải làm, nàng có thể giúp được Vân Phong nàng cũng rất vui, cũng chẳng tranh công, bỏi vì trong lòng nàng đó không phải là công.
“Nếu nàng ấy muốn đi thì tuỳ nàng ấy đi, Phong nhi, chúng ta không thể ép buộc người khác được.” Vân Khải nói, Cung Thiên Tình sững lại, vẻ mặt bối rối, Vân Phong thì khó hiểu nhìn nhị ca của mình, “Nhị ca…?”
Vân Khải quay mặt sang, nàng cứ như thế mà đi? Chẳng lẽ là vì hắn?
Cung Thiên Tình cười tươi, “Tiểu Phong, nhị ca của ngươi đã nói vậy rồi… Ta thấy, ta nên về thì hơn.”
Vân Phong sửng sốt, nàng thực sự không hiểu tại sao lại khó chịu như thế, mặc dù không thể hiện rõ ràng, nhưng hắn thực sự đang tức giận, nếu Thiên Tình mà đi thật, sau này hai người lúc nào mới gặp lại nhau được đây?
“Từ đã.” Lúc này Khúc Lam Y lên tiếng, “Muội đừng đi vội, Vân Khải có thể hồi sinh lại được muội có vai trò rất lớn, người của Vân gia đó giờ vẫn luôn có tính có ân phải trả, muội từ chối người Vân gia sẽ rất khó xử, hơn nữa… chỉ có mỗi muội mới có thể tiếp xúc được với linh hồn, nên theo bên cạnh Vân Khải một đoạn thời gian đi, lỡ linh hồn hắn có gì phát sinh thì chúng ta cũng bó tay thôi.”
Vân Phong gật đầu, thầm giơ ngón cái với Khúc Lam Y, Cung Thiên Tình lo lắng nhìn Vân Khải, nói vậy thật đúng là nàng không thể không đi, ngộ nhỡ linh hồn hắn có gì đột biến ngoài ý muốn thì sao nàng có thể mặc kệ hắn được?
“Ta biết rồi.” Cung Thiên Tình gật đầu, Vân Phong không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt Vân Khải thì không được tốt lắm, “Tiểu tử, ta có làm sao cũng không cần ngươi lắm mồm, nàng muốn đi thì cứ để đi, ngươi ép làm cái gì?’
Huyệt thái dương của Khúc Lam Y giật giật, Vân Phong vội vàng đi tới kéo tay Vân Khải, “Nhị ca, muội lo cho huynh mà, Thiên Tình thực sự không thể đi được, nếu như lại mất huynh, muội sẽ phải làm sao đây?” Vào lúc quan trọng nàng đành phải giả vờ yếu ớt một quả rồi.
Chiêu này quả nhiên có hiệu quả rất tốt, từ trước tới giờ Vân Khải luôn yêu thương muội muội của mình, từ nhỏ đã yêu nàng một cách vô điều kiện, nếu không thì đã chẳng bị trách mắng nhiều tới như thế, trong lòng Vân Khải, ai cũng không được bắt nạt muội muội của hắn, kể cả chính hắn cũng không được.
“Hiểu rồi.” Vân Khải cười bất đắc dĩ, nắm chặt lấy tay Vân Phong, nàng buông lỏng trong lòng, mỉm cười, “Nói vậy thì chúng ta lên đường thôi.”
Mọi người lặng lẽ rời khỏi Xuân Phong Trấn, Khúc Lam Y nhìn Vân Khải ở đằng trước, giật giật môi, “Thực đúng là người Vân gia, tính khí y xì… Thật đúng là bướng bỉnh.”
Vân Phong và Vân Khải đi ở đằng trước, hai huynh muội cười nói trông rất vui vẻ, Khúc Lam Y và Cung Thiên Tình thì theo ở sau, mỗi người đều ôm suy nghĩ riêng của mình.
Mặc dù Khúc Lam Y không muốn lắm, nhưng dù sao cũng là nhị cữu tử của mình, khó khăn lắm mới sống lại được, vẫn đừng nên quấy rầy thì hơn.
Khúc Lam Y chợt thấy vẻ mặt phức tạp của Cung Thiên Tình, ngay lập tức hiểu được tình cảm của nàng, Vân Khải không phải là U Nguyệt, tình cảm của nàng với U Nguyệt không thể nào đặt hết lên Vân Khải được, đây cũng chính là chỗ mâu thuẫn trong nội tâm Cung Thiên Tình, xem ra phải mau chóng để Nhị cữu tử không bám lấy tiểu Phong Phong mà mau chóng hợp tác mới được.
Vân Phong và Khúc Lam Y đều có suy nghĩ như nhau, muốn tác hợp Vân Khải và Cung Thiên Tình, trên đường đều tạo rất nhiều cơ hội, nhưng dường như hai người kia không hề quý trọng chút nào, giữa hai người chẳng nảy sinh chút nhiệt tình nào cả, ngược lại càng ngày càng lạnh nhạt hơn, khiến Vân Phong và Khúc Lam Y rất ảo não, chỉ không lâu sau bọn họ đã tới Nội Vực, về tới tổng bộ Vân gia.
“Vân Khải!” Tiếng thốt to vang lên, một nhóm người ra trước cổng lớn Vân gia, một bóng người cao lớn đứng ngay cửa ra vào, đột nhiên vung quyền đấm lên vai Vân Khải, sau đó liền ôm chặt lấy hắn, “Tên nhóc nhà ngươi, cái tên khốn nhà ngươi.”
Vân Khải hơi xót lòng, khi được người kia ôm chầm lấy, nghe từng tiếng mắng chửi, từ từ đáp lại, “Đại ca…”
“Cuối cùng đệ cũng trở lại rồi.” Vân Thăng ôm chặt Vân Khải một lúc rồi buông ra, hốc mắt hơi đỏ lên, đã bao nhiêu năm rồi… đã bao nhiêu năm rồi! Hắn còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại người đệ đệ này nữa.
Vết thương này hắn, phụ thân và cả Phong nhi đã giấu sâu trong lòng biết bao nhiêu năm, tới nỗi cảm giác nhớ nhung đau đớn cũng dần trở nên nhạt đi.
Vân Khải nhìn gương mặt quen thuộc lại có chút xa lạ của Vân Thăng, ngạc nhiên gật đầu một cái, Vân Thăng nắm lấy vai Vân Khải, kéo hắn đi.
“Phụ thân! Cái tên này về rồi! Về nhà rồi!”
Vân Khải nhíu mắt lại, chợt thấy một bóng người quen thuộc đang đứng cách đó không xa, gương mặt trông còn rất trẻ mặc dù vẫn còn dấu vết của năm tháng, nhưng ngũ quan căng cứng và nghiêm túc kia là những đường nét mà Vân Khải không thể quen thuộc hơn.
Chính là phụ thân!
Vân Thăng kéo hắn tới trước mặt Vân Cảnh, Vân Cảnh đứng đó, cứng người không nói gì, mắt cứ nhìn chằm chằm vào Vân Khải, cứ vậy mà đứng nhìn.
“Phịch.” Vân Khải quỳ sụp xuống đấy, gồng mình lên, nhưng vẫn im lặng.
“Phụ thân, nhi tử về rồi.” Vân Khải dập mạnh đầu xuống đất, khoé mắt Vân Thăng hơi nóng lên, trái tim của Vân Phong cũng rung động, người nhà của nàng… về rồi.
Vân Khải dập đầu ba cái, trán hơi đỏ lên, gương mặt Vân Cảnh vẫn cứng đơ, đợi Vân Khải dập đầu xong thì mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn, “…Trở lại là tốt rồi.”
Mắt Vân Khải hơi sáng lên, mặc dù Vân Cảnh chỉ nói đúng một câu, một câu không mặn không nhạt, nhưng hắn có thể cảm nhận được trong đó chứa đầy tình cảm dành cho một người con trai như hắn.
Mắt Vân Khải nóng lên, lại dập đầu thêm một cái, “Nhi tử bất hiếu! Lúc đó không nên kích động chạy đi, cũng sẽ không…”
“Được rồi, đừng nói nữa!” Vân Thăng cắt đứt lời Vân Khải, kéo hắn đứng dậy, “Chuyện đã qua cả rồi, bây giờ con đã về rồi, điều đó là quan trọng nhất Chuyện gì cũng đã là quá khứ rồi.”
Vân Khải gật đầu, Vân Thăng mỉm cười, bước tới ôm lấy Vân Phong, hít sâu một hơi, “Phong nhi, may mà nhờ có muội…”
Vân Phong cười vỗ lưng đại ca mình, “Đại ca, đây là điều muội nên làm.”
Vân Thăng cười lớn buông Vân Phong ra, đưa tay vuốt đầu của nàng, vẻ mặt Vân Cảnh nhu hoà hẳn ra, “Để ta bảo tiểu Cẩm chuẩn bị đồ ăn.” Vân Cảnh nói xong xoay người đi vào, Vân Thăng càng cười vui, “Hiển nhiên rồi, tiểu tử thối, để đệ nếm tử tài nghệ bếp núc của đại tẩu của đệ.”
Vân Khải cũng cười đáp lại, “Hiển nhiên rồi, đệ cũng muốn được gặp đại tẩu.”
Hai huynh đệ cười nói ăn ý, quàng vai lẫn nhau đi vào bên trong, tình huynh đệ thể hiện một cách thắm thiết, Cung Thiên Tình nhìn khung cảnh ấm áp đó mà cảm thấy vui lây.
“Thật tốt quá, gia đình các ngươi đã đoàn tụ rồi.”
Vân Phong cười tươi, “Sự đoàn tụ này… Vẫn còn thiếu đi một người…” Nàng cũng có lòng hồi sinh mẫu thân, nhưng thê tử Vân Cảnh chỉ là một người bình thường mà thôi, cơ thể và linh hồn qua nhiều năm trên thế gian đã sớm không còn nữa rồi, muốn hồi sinh cũng chẳng còn cách nào.
“Đừng quá cưỡng cầu, không phải thứ gì nàng cũng có thể làm được, cứ thuận theo tự nhiên thôi.” Khúc Lam Y bước tới nắm lấy tay Vân Phong, nàng cười ấm áp nắm lấy tay hắn, “Hai người các ngươi cũng cùng tới ăn cơm đi.”
“Không ổn đâu.
Đây là buổi sum vầy của gia đình ngươi mà, ta không đi đâu.
Cung Thiên Tình lắc đầu nguầy nguậy, Khúc Lam Y cười vò loạn đầu Vân Phong, “Người nhà của nàng ăn cơm, ta không cắt ngang náo nhiệt nhé.”
Mắt Vân Phong sáng bừng lên, nắm chặt tay Khúc Lam Y hơn, “Chàng cũng là người nhà của ta mà, Lam Y.”
Vẻ mặt Khúc Lam Y sững lại, khẽ nhếch môi lên nở nụ cười hạnh phúc, tiểu Phong Phong của hắn… “Nếu nương tử đã nói vậy, vi phu hiển nhiên là sẽ đi rồi.”
Vân Phong mỉm cười, nhìn sang Cung Thiên Tình, “Thiên Tình, ngươi đã tới rồi, ngươi chính là ân nhân của Vân gia chúng ta, hiển nhiên phụ thân và đại ca sẽ cần cảm ơn ngươi rồi.”
“Thật sự không cần đâu!” Cung Thiên Tình đỏ mặt lắc đầu, cảm thấy thực sự rất xấu hổ, Vân Phong buông tay Khúc Lam Y ra bước tới nắm lấy tay Cung Thiên Tình, đôi mắt trong veo nhìn Cung Thiên Tình, như muốn nhìn sâu vào trong đáy lòng của nàng.
“Thiên Tình, nếu ngươi mà không tới, ta, đại ca, phụ thân sẽ bối rối lắm, chỉ là ăn cơm thôi mà, ngươi cứ coi như là người trong nhà là được rồi.”
Mặt Cung Thiên Tình càng đỏ hơn, nàng từ lâu đã bất hoà với người Cung gia rồi, trước khi gặp được Vân Phong nàng vẫn