Edit: Mavis Clay
Đột ngột mở ra một hành lang không gian mới từ cấp bậc Tôn Thần là có thể làm được, nhưng muốn kéo dài qua cả một lục địa dù Vân Phong đã ở Thần Vương cũng không làm được quá tốt, điều khiển Không Gian Lực vốn chứa có chút gì đó thần bí, là nhân loại hễ ai có năng lực thao túng không gian trong tay, đây đều là một sự hấp dẫn.
Lần này Vân Phong kéo không gian xuyên qua Trung Vực tới thẳng ra Ngoại Vực, hành động này sẽ khiến cường giả Thần Vương giật mình không thôi.
Hành lang không gian kiểu này có tính nguy hiểm rất cao, với bản thân Vân Phong mà nói, nàng chưa có nhiều kinh nghiệm nắm giữ không gian lực, nhưng lần này chuyện Vân Khải nàng không muốn kéo dài thêm thời gian, ba tháng, nàng có bao nhiêu thời gian mà phải lãng phí lộ trình? Băng thẳng thế này nàng biết rất nguy hiểm, nhưng đây là cách xử lý nhanh nhất.
Chém ngang thành một hành lang không gian, lực vặn vẹo của không gian lan ra như từng vũ điệu tia chớp, thậm chí còn có thể thấy được bằng mắt thường, cơ thể Sư Ưng to lớn vững vàng đi xuyên qua hành lang không gian không chút bối rối, đôi cánh vỗ mạnh không nghỉ, cơ thể đột nhiên chậm lại, vòng quanh hết lên cao lại hạ xuống, thậm chí còn có những đường đi không thể tưởng tượng nổi.
Vân Khinh Thần ngồi trên lưng Lam Dực có thể cảm nhận được hết, mặt hắn trắng bệch, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm cuộc phi hành kích thích đến như thế, sau hồi đầu không thích ứng, bây giờ vẻ mặt hắn đã trở lại bình thường.
Tiểu cô cô quả nhiên không hề tầm thường… Vân Khinh Thần nhìn Vân Phong đứng đằng kia, vẻ mặt không chút biến hoá, ánh mắt ngập tràn bội phục, đổi lại là hắn, ở trong không gian hỗn loạn như thế này tim đập loạn cả lên, sao có thể được như tiểu cô cô, vững vàng thao túng không gian lực, vẻ mặt không chút gợn sóng? Chưa nói tới việc khác, gọi ma thú hệ phong ra vận động quỹ tích đã thấy là phi phàm rồi.
“Khinh Thần, chúng ta sắp tới nơi rồi đấy, có lẽ lúc tiếp đất sẽ có chút ngoài ý muốn, ngồi vững nhé!” Vân Phong không quay đầu lại thét lên, Vân Khinh Thần lập tức gật đầu chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ thấy lực vặn vẹo phía trước đột nhiên bị không gian lực của Vân Phong tách ra, cánh tay trên không của nàng tăng sức.
Không gian rộng lớn trước mặt xuất hiện một cái khe to.
Đôi cánh khổng lồ của Sư Ưng vỗ mạnh, ánh xanh bao bọc lấy toàn thân Lam Dực, hoá thành một vệt xanh lao thẳng ra ngoài khe.
Không gian lực cuồng loạn bốn phương tám hướng xông tới, giống như có trăm ngàn bàn tay đang nhào tới trước mặt, ghìm chặt lấy khắp người.
Vân Khinh Thần nghiến chặt răng, Tinh Thần Lực toả ra bọc quanh người, cố gắng chống cự khiến hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng càng ngày càng có nhiều sức ép, càng ngày càng có nhiều bàn tay khổng lồ nhào tới mặt hắn.
“Ưm!” Vân Khinh Thần than đau, cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới như đang bị hàng trăm cái tay siết lấy, gần như không thể nào hít thở nổi.
Sau một hồi giãy giụa không nổi, hắn ngất đi.
Vân Khinh Thần không biết mình đã bất tỉnh mất bao lâu, chỉ biết là trong vùng tối tăm, bóng Vân Phong từ đâu đó lướt tới, “Khinh Thần, tỉnh lại nào!”
Vân Phong nhìn Vân Khinh Thần bất tỉnh dưới đất, vừa rồi khi đi qua không gian, không gian lực cường đại đã khiến đứa trẻ này ngất đi mất, thật làm khó cho hắn rồi.
Sau khi đi qua không gian, Vân Phong lập tức để Lam Dực tiếp đất, rồi kiểm tra tình hình Vân Khinh Thần, cũng may chỉ là bất tỉnh mà thôi, không có gì đáng lo.
So với cơ thể mình, mặc dù tiểu Kinh Thần được bồi dưỡng nhưng vẫn rất yếu ớt, không chịu nổi sự mạnh mẽ của không gian lực là bình thường thôi, vẫn ổn là tốt rồi.
“Khinh Thần, tỉnh lại nào.” Vân Phong vỗ nhẹ lên má Khinh Thần, nhận thấy lông mi hắn hơi run lên, biết hắn sắp tỉnh lại.
Không bao lâu sau, Vân Khinh Thần mở mắt ra, hơi động đậy người, “Tiểu cô cô…”
Vân Phong đỡ Vân Khinh Thần ngồi dậy, cho hắn uống chút nước, hắn mở mắt ra, sắc mặt hơi tái nhưng vẫn bình thường, “Con sao thế tiểu cô cô?”
Vân Phong mỉm cười, “Vừa rồi không gian lực ép con ngất đi, may là vẫn không sao.”
Sắc mặt Vân Kinh Thần thoáng lúng túng, Vân Phong thấy thế xoa đầu Vân Khinh Thần, “Khi đó ta cũng cực kỳ khó chịu, con không chịu nổi cũng là bình thường.”
Vân Khinh Thường xấu hổ gãi đầu, “Khiến tiểu cô cô phải lo lắng rồi…”
“Đừng nói thế, không phiền gì cả đâu, con còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Vân Khinh Thần lắc đầu, đưa mắt nhìn xung quanh, “Chỗ này là Ngoại Vực?”
Vân Phong gật đầu, “Cụ thể là đâu thì ta không biết, xem ra chúng ta phải xem thử quanh đây có người sống không, tiện thể hỏi thử xem là chỗ nào.”
Vân Khinh Thần đáp ứng, chống tay đứng dậy, Vân Phong nhíu mày liếc nhìn, chỗ của hai người là một khu rừng, trông khá khô cằn, nói là rừng nhưng cỏ cây gần như đã khô quắc, cây cối cũng chẳng nhiều, trông rất thưa thớt.
“Quang cảnh nơi này khắc nghiệt thật.” Vân Khinh Thần bóp mấy mảnh lá cây trong tay, lá cây biến thành vụn rơi xuống đất.
“Trong này có vẻ bị thiếu dưỡng khí, nếu không lá đã chẳng thể tới nông nỗi này.”
Vân Phong dẫn Vân Khinh Thần ra ngoài, “Tình cảnh Ngoại Vực vốn như thế, không thích hợp cho con người ở, môi trường cũng rất khắc nghiệt, phần lớn khu vực thậm chí còn chẳng có cây xanh.”
Vân Khinh Thần nhíu mày, cuộc sống của con người trên mãnh đất như thế này là sao đây? Tâm tính chắc chắn sẽ khác với nơi khác, thậm chí còn có thể có xu hướng cực đoan.
“Hiện giờ các khu vực khác đã được thiết lập Truyền Tống Trận rồi, người ở đây cũng không cần phải sống ở đây chịu khổ nữa, hoàn toàn có thể tới Trung Vực hoặc có thể tới đại lục khác.”
Vân Phong cười bất đắc dĩ, “Để có thể sử dụng Truyền Tống Trận tốn rất nhiều chi phí, người bình thường cơ bản không trả nổi, với những người này mà nói, có Truyền Tống Trận hay không cũng chẳng khác gì.”
Vân Khinh Thần im lặng, cuối cùng đáp lại, “Tiểu cô cô nói không sai… trên cõi đời này có quá nhiều người chỉ có thể vùng vẫy mà sống.”
Vân Phong quay đầu lại nhìn hắn, “Cho dù như thế, họ vẫn có thể tự chọn số mệnh của mình.”
Vân Khinh Thần gật đầu, “Con hiểu rồi tiểu cô cô.”Vân Phong mỉm cười, mủi chân bay lên cao, Vân Khinh Thần cũng phóng lên theo, chỉ chốc lát sau, một thôn trang xuất hiện trước mắt mọi người, Vân Phong cười, “Vận khí chúng ta không tồi, thôn trang này rất gần, chúng ta…”
Vân Phong đột nhiên im bặt, sắc mặt Vân Khinh Thần tối đi, ánh mắt hai người mang theo sự đề phòng, vài tiếng bước chân đang hướng về phía hai người, Vân Phong đưa tay kéo Vân Khinh Thần tới cạnh mình, bàn tay nàng vung lên, không gian hơi dao động tạo thành Không Gian Phong Toả.
Một hồi tiếng bước chân dồn dập vang lên, vài bóng người xuất hiện từ cỏ khô.
“Chắc chắn là chỗ này sao?”
“Ở đây đâu có ai?”
“Cẩn thận tìm kiếm xung quanh một chút! Không gian dao động lớn như thế, không cần bảo châu mà chúng ta cũng cảm nhận được, chắc chắn không sai đâu.”
“Đúng thế, động tĩnh vừa rồi lớn tới như thế người bình thường còn cảm nhận được.
Chắc chắn là có ai đó vừa xé không gian tới đây.”
“Mau tìm kiếm!”
Đoàn người có khoảng mười người mặt mày lo lắng bắt đầu tìm kiếm xung quanh, Vân Phong và Vân Khinh Thần thì ở trong Không Gian Phong Toả đứng trên đầu đám người, Vân Khinh Thần nhìn xuống dưới nhỏ giọng nói, “Tiểu cô cô, hình như bọn họ tìm người.”
Vân Phong khẽ nhíu mày, đám người kia thực lực chỉ mới Tôn Giả mà thôi, không có tính uy hiếp gì với nàng, bọn họ vội vã như thế muốn tìm được mình, trông không giống là kiếm chuyện, vậy thì vì cái gì?
“Bất kể nguyên nhân có là gì cũng không liên quan tới chúng ta.” Vân Phong nói, bây giờ nàng không muốn có bất kỳ chuyện gì làm phân tán thời gian của nàng, bất kể là ai cũng không đáng bằng chuyện của Vân Khải.
Vân Khinh Thần gật đầu, hai người tính rời đi, không để ý tới nhóm người này nữa, nhưng đúng lúc đó, trong nhóm mười người kia có một hán tử vai u thịt bắp quỳ sụp xuống.
“Cường giả đại nhân! Ta không biết ngài có còn ở đây hay không.
Lão Lý ta quỳ xuống đầy với ngài.
Cầu xin ngài hãy cứu lấy thôn của chúng ta!”
“Thôn trưởng!” Những người khác thấy thế liền muốn tiến lên dìu thôn trưởng dậy, nhưng hắn tử quỳ cứng trên đất không chịu đứng lên.
“Lão Lý ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài, ngài muốn làm gì cái mạng lão Lý này cũng được.
Ta chỉ cầu xin ngài hãy cứu lấy chúng ta, cứu lấy những người trong thôn.”
“Thôn trưởng, mau đứng dậy!” Những người khác cố kéo lấy hắn nhưng thôn trưởng cực kỳ quật cường, đẩy những người khác ra dập mạnh đầu xuống đất.
“Cường giả đại nhân, ta xin ngài! Cầu xin ngài!”
“Thôn trưởng, người làm gì thế, mau đứng dậy đi!” Những người khác đỏ mắt, “Vị cường giả kia đã sớm đi mất rồi, thôn trưởng mau đứng dậy đi!”
Thôn trưởng cắn răng dập mạnh đầu xuống đất, Vân Phong thấy thế không khỏi nhíu mày, Vân Khinh Thần muốn nói gì đó, nhìn nàng lại không nói được gì.
“Cường giả gì chứ! Cường giả sẽ không tới chỗ thế này đâu! Thôn trưởng, đứng dậy đi!”
“Đúng thế! Thay vì chúng ta nói chuyện vớ vẩn với cường giả, chi bằng dựa vào chính chúng ta còn hơn.”
“Tất cả các ngươi im đi!” Thôn trưởng quát lên, trên trán đã hiện vết máu, “Dựa vào bản thân? Khác nào lấy trứng chọi đá? Thực lực của các ngươi cao bao nhiêu?” Tiếng quát khiến ai cũng im bặt, thôn trưởng không nói tiếp nữa tiếp tục dập đầu.
Những người khác chốc lát sau cũng quỳ xuống đất, cùng thôn trưởng dập đầu.
“Các ngươi làm gì thế?” Thôn trưởng thấy thế lập tức kinh hãi, những người kia nói, “Nếu đã yêu cầu, nếu phải lạy, nếu phải dập đầu, hiển nhiên không thể để một mình thôn trưởng được.
Nếu chúng ta cùng dập đầu ở đây mà cường giả kia vẫn chưa xuất hiện, thì thôn trưởng cũng đừng mong đợi nữa.”
Thôn trưởng không biết nên nói gì, những người khác tiếp tục dập đầu, từng cái đầu bắt đầu rướm máu.
“Tiểu cô cô…” Vân Khinh Thần thầm thì, có chút không nỡ nhìn, Vân Phong nhíu mày, nếu giúp đỡ sẽ làm trễ nãi thời gian của nàng… Nếu nàng không thấy thì thôi, đã thấy rồi mà còn không để ý tới nữa thì thật khó nói, huống hồ Khinh Thần cũng đang đứng ở đây, nàng không thể cho hắn học thái độ lạnh lùng được, lòng người suy cho cùng vẫn muốn thiện lượng, luôn phải có mặt tốt đẹp.
Bàn tay bóp lại, Không Gian Phong Toả tháo bỏ, bóng hai người xuất hiện trước mặt mọi người, những người đang dập đầu lập tức sững sờ, ánh mắt kinh ngạc ngẩng nhìn hai người trên không.
“Cường giả đại nhân… Thật sự là cường giả đại nhân!” Máu vẫn còn vươn trên trán thôn trưởng, vẻ mặt cực kỳ kích động.
Vân Phong khẽ nhíu mày, từ trên cao đáp xuống, thôn trưởng kích động lê đầu gối tới, Vân Phong nói, “Có gì đứng lên đã rồi nói.”
“Vâng, vâng!” Thôn trưởng gập đầu lia lịa, hối hả đứng lên, lại lảo đảo ngã xuống, người xung quanh lập tức đỡ hắn lên, từng người lần lượt đứng dậy, tò mò nhìn Vân Phong, bị khí thế của nàng nói không thành lời.
Thôn trưởng đứng dậy, Vân Phong nhìn vết thương trên trán hắn, vươn tay đưa Thuỷ Nguyên Tố phủ lên vết thương, vài giây sau vết thương liền khép lại.
Thôn trưởng thấy thế mặt mày mừng rỡ, quả đúng là cường giả đại nhân.
“Cường giả đại nhân, cầu xin ngài cứu lấy thôn chúng ta!” Thôn trưởng nói, ánh mắt khát khao nóng rực nhìn Vân Phong, nàng thở nhẹ ra, “Có gì từ từ nói rõ, ngươi nói vậy ta cũng chẳng hiểu được có chuyện gì xảy ra.”
“Vâng vâng!” Thôn trưởng gật đầu, kể lại tiền nhân hậu quả, thôn này là một thôn nhỏ tầm thường ở Ngoại Vực, nhưng gần đây nơi này đột nhiên xuất hiện một loài thực vật đặc biệt, loài thực vật này ẩn chứa một sức mạnh đặc biệt không hề đơn giản, có thể tăng cường thực lực của người tu luyện, làm Ngoại Vực lập tức có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về đây, khiến nơi này bị trở này mục tiêu nhiều người dòm ngó.
Vô số ánh mắt tham lam đổ dồn về đây, vô số những bàn tay tham lam sờ mó tới nơi này, mấy thế lực thượng tầng hạ lệnh xuống thôn, muốn họ không màng tất cả giao ra toàn bộ thực vật, nếu không toàn thôn sẽ bị giết sạch.
“Trời đất chứng giám, chúng ta nào biết cái thứ này ở chỗ nào?” Thôn trưởng nói xong, ánh mắt tràn đầy sự đau khổ, “Tuy rằng vật này ở gần thôn, nhưng không phải do chúng ta đào, ở trên ra lệnh xuống đầu chúng ta thì khác nào bắt chúng ta đi chết?”
Vân Phong nghe tới đó đã hiểu mọi chuyện, người không giao ra thì thôn sẽ mất mạng, kẻ kia thật đúng là mặc kệ sống chết của những người này.
“Người trong thôn ai nấy đều đã phái đi tìm kiếm, nhưng không chết thì cũng bị thương cả.” Thôn trưởng nói tới đây, hốc mắt đỏ lên, những người khác cúi thấp mặt, trong lòng đều không dễ chịu.
“Bọn họ là cái thá gì sao không tự tìm đi?” Vân Khinh Thần bất mãn, còn có kẻ quản lý không biết xấu hổ như vậy sao?
“Phía trên sao đích thân đi làm được, toàn là dùng mặt bức bách!” Thôn trưởng nhăn nhó khổ sở, Vân Phong nhíu mày, “Kẻ quản lý như thế mà cũng tồn tại sao? Hiện giờ toàn bộ lối đi của địa vực đã mở, Ngoại Vực cũng chẳng có thay đổi gì?”
“Cường giả đại nhân không biết,