Edit: Mavis Clay
Vân Khải đã không còn gì đáng lo, Vân Phong cảm thấy ở lại Nạp Khê tộc nữa cũng không ổn, mặc dù người Nạp Khê tộc đã quên chuyện về Ngọc Liên, cũng hiểu Vân gia và Nạp Khê tộc đang đối mặt với cùng một kẻ địch, thái độ với Vân Phong cũng đã thay đổi, thật ra thì nàng ở lại Nạp Khê tộc bao lâu cũng không sao, nhưng nàng vẫn muốn kiên quyết trở lại Vân gia.
Không khí giữa Vân Khải và Cung Thiên Tình đã hoàn toàn thay đổi, Vân Phong thấy cũng hiểu chuyện tốt đã thành, xem ra trở lại Vân gia không lâu sẽ có thêm một cuộc hôn lễ nữa.
Đại ca và hpuj thân mà biết được chắc chắn sẽ càng vui.
Cung Thiên Tình dĩ nhiên là trở lại Vân gia cùng Vân Phong, Khúc Lam Y thì bị Tộc trưởng Nạp Khê tộc giữ lại, nói là có chuyện cần, cũng nhắc nhở Vân Phong trở lại Vân gia làm xong mọi chuyện rồi có thể quay lại Nạp Khê tộc.
Tộc trưởng Nạp Khê sắp xếp như thế hiển nhiên có mục đích khác, Vân Phong gật đàu, cùng Phong Thanh Huyền về lại Vân gia, Vân Khải vẫn chưa học được cách nắm giữ sức mạnh của bản thân, Phong Thanh Huyền có ý muốn chỉ dạy cho hắn, hiển nhiên đây là nể mặt đồ đệ bảo bối của ông.
Tộc trưởng Nạp Khê phái thêm một vị truyền tống của Nạp Khê tộc đi cùng với người Vân gia, chỉ cần Vân Phong muốn tới Nạp Khê tộc lúc nào cũng có thể được.
Trở lại Vân gia chỉ cần chưa tới một ngày, vừa về tới Vân gia, ba vị trưởng lão nghe Vân Phong mang theo Vân Khải bình an trở về liền vui vẻ không thôi, Vân Cảnh và Vân Thăng nhận được thông báo của ba vị trưởng lão lập tức chạy ra, Vân Khải nhìn thấy người huynh trưởng và phụ thân mình chợt thấy kích động.
“Phụ thân, đại ca, để mọi người phải lo lắng rồi.” Vân Khải lên tiếng, Vân Thăng tiến lên ôm chặt lấy Vân Khải, vành mắt đỏ lên, Vân Cảnh vẫn đứng ở sau nghiêm mặt như mọi ngày, hồi lâu mới thốt ra được một câu, “Trở lại là tốt rồi.”
Vân Phong thấy rõ đại ca và phụ thân gầy hẳn đi, bọn họ chắc chắn quan tâm tới chuyện của nhị ca, hơn nữa sắc mặt của ba vị trưởng lão cũng không tốt lắm, có lẽ cũng là do chuyện của nhị ca.
“Nhị thúc, thúc vẫn ổn thì tốt rồi.” Vân Khinh Thần đi tới, Vân Thăng cười lớn vuốt đầu con trai mình.
“Tên nhóc này.” Vân Khinh Thần cười khà khà, “Nếu không thì tâm huyết của tiểu cô cô uổng phí rồi, nhị thúc có thể được bình an vô sự, tối nay cháu có thể ngủ ngon được rồi.”
“Đừng có nói bừa.” Mộc Tiểu Cẩm vội mắng con trai mình một câu, mắt Vân Khải sáng lên nhìn Vân Thăng, Vân Thăng bật cười, “Đừng có nghe tiểu tử kia nói bậy.”
“Ừ.” Vân Khải không nói gì nữa, tự hiểu được tâm tình của mọi người trong nhà, đại ca và phụ thân mấy ngày nay chắc chắn không được yên giác, mình khiến họ lo lắng như thế, nhưng cũng may bây giờ hắn cũng có thể cống hiến sức mình cho Vân gia được rồi.
“Xử lý chính sự trước đã rồi ôn chuyện sau.” Phong Thanh Huyền nói, “Đồ đệ, ta về trước, tiểu tử, ôn chuyện xong thì mau chóng tới tìm bổn tôn.”
Vân Khải nghiêm túc gật đầu, “Vãn bối nhất định sẽ tới nhanh.”
Phong Thanh Huyền gật đầu rồi bỏ đi, người Vân gia bắt đầu tò mò, “Nha đầu à, đã xảy ra chuyện gì thế? Trông thái độ của Phong tiền bối dường như rất coi trọng Vân Khải.” Ba vị trưởng lão hớn hở hỏi, Vân Phong mỉm cười, “Chuyện này nói ra rất dài, phụ thân, đại ca, hai người đưa nhị ca về trước đi.”
“Chắc chắn rồi.” Vân Thăng đáp, nhìn hai người đứng ở hai bên, một là Cung Thiên Tình, người còn lại là người của Nạp Khê tộc.
“Khách Nạp Khê tộc mời sang bên này.” Có người tiến tới cung kính với người Nạp Khê tộc, người kia cười tươi, “Nếu cần tới Nạp Khê tộc cứ nói cho tại hạ, lúc nào cũng có thể lên đường.”
Giọng điệu cung kính như thế khiến người của Vân gia tò mò, ba vị trưởng lão cười tít mắt nhìn Vân Phong, nha đầu này hẳn lại làm chuyện kinh thiên động địa gì đó ở Nạp Khê tộc rồi.
Vân Phong đi theo va vị trưởng lão vào đại điện, những người khác thì cùng tới chỗ của Vân Cảnh, khung cảnh đoàn tụ náo nhiệt hiện lên.
Vân Phong kể lại chuyện cho ba vị trưởng lão nghe, nghe xong ai nấy đều nghiêm nghị, “Quả thực Tứ Đại Gia Tộc liên hiệp là chuyện không thể sớm chiều mà thành được, vẫn cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn.”
“Cũng may Nạp Khê tộc đã không còn e ngại nữa mà cùng đứng một chiến tuyến với Vân gia, nha đầu, toàn bộ là nhờ công lao của con.”
Vân Phong mỉm cười, “Con không làm gì nhiều đâu, Nạp Khê tộc và Vân gia bắt tay được như ngày hôm nay, Nạp Khê tộc đã đổi ánh nhìn với Vân gia, hơn nữa tình hình nhị ca có tiến triển, phía chúng ta coi như cũng tăng thêm coogn lực.”
Đại trưởng lão Vân gia nhíu mày, “Huyết Hồn cũng đang phát triển, có rất nhiều kế hoạch của chúng bị nha đầu phá huỷ, bọn chúng nhất định sẽ coi con là cái đinh trong mắt, sau này làm việc phải cực kỳ cẩn thận.”
“Ba vị trưởng lão yên tâm, Phong nhi hiểu rõ điều này.”
“Bặc Nguyên gia và Hiên gia nếu như vẫn kiên trì lấy điều kiện mới chịu liên hiệp, thì khỏi cần luôn cũng được.
Liên hiệp kiểu đó cũng chỉ được cái mặt ngoài.” Tam trưởng lão giận dữ nói, Vân Phong bày tỏ sự đồng ý, nàng cũng nghĩ như thế.
“Lão Tam, có muốn liên hiệp hay không, nhiều thêm một lực lượng vẫn tốt hơn.” Nhị trưởng lão nhìn sang Vân Phong, “Muốn đối kháng với Huyết Hồn, liên minh là chưa đủ, nha đầu, thực lực của chính mình cũng cần phải đột phá thêm nữa, nếu không sẽ thua thiệt khi chống lại Huyết Hồn.”
“Đúng thế nha đầu, có gì mà chúng ta có thể giúp được con thì cứ nói.”
Vân Phong cười, “Vân Phong hiểu điều này, đấu với Huyết Hồn không thể thiếu sức mạnh, có điều có một vài chuyện vẫn chưa rõ, rốt cuộc trong tay Huyết Hồn có bao nhiêu con Huyễn Thú, cả mảnh bản đồ nữa…”
“Tứ Đại Gia Tộc ai cũng có giữ một phàn mảnh bản đồ, Bặc Nguyên gia và Hiên gia chắc chắn cũng sẽ có, nếu như có thể lấy được mảnh của hai nhà kia, phía chúng ta chắc chắn chiếm được ưu thế lớn.” Mắt Tam Trưởng Lão sáng lên, lấp lánh có hồn, Vân Phong cười khổ, chuyện này nói dễ vậy sao? Với thái độ của hai nhà kia, bọn họ không lợi dụng người khác đã là không tệ rồi, nào chịu để người khác chiếm được lợi ích từ mình? Nếu như hai nhà này chịu gia nhập liên minh thì còn dễ thuyết phục.
“Mảnh bản đồ có ý nghĩa rất lớn với Tứ Đại Gia Tộc, Nạp Khê tộc chịu cho con mượn là xem trọng quan hệ giữa con với Nạp Khê Lam Y, cả phân lượng của Phong tiền bối, còn về phần Hiên gia và Bặc Nguyên gia thì phải nghĩ cách khác thôi.” Đại trưởng lão thấp giọng nói, cười hoà ái với Vân Phong, “Dạo gần đây nha đầu hẳn rất lao tâm tổn trí vì chuyện Vân Khải, hãy nghỉ ngơi một ngày đi cho khoẻ, những chuyện khác tạm gác nghĩ sau cũng không muộn.”
Vân Phong gật đầu, biết ba vị trưởng lão đang lo lắng nàng khổ cực, mấy ngày này thần kinh căng thẳng vì chuyện nhị ca, bây giờ nhị ca bình an vô sự nhưng nàng biết mình vẫn chưa thể thả lỏng, cuộc chiến với Huyết Hồn đã tới giai đoạn cuối, nàng chỉ cần có thể tìm dược cội nguồn nguyên tố, phần thắng sẽ lớn hơn, vẫn còn Huyễn Thú hệ hoả và hệ thuỷ tới giờ vẫn chưa có tung tích.
Từ biệt ba vị trưởng lão, Vân Phong đi ra đại điện gặp được những gương mặt quen thuộc, Vân Tường và Bạch Khánh Phong đang đứng đằng xa, Vân Tường thấy nàng đi ra lập tức chạy tới, “Biết nhị ca của ngươi đã ổn, toàn thể Vân gia đều thở phào.”
Vân Phong cười, liếc nhẹ sang Bạch Khánh Phong, “Ngươi thì sao? Gần đây tốt chứ? Linh Vũ thế nào rồi?”
Vân Tường cười sảng lãng, “Linh Vũ ra ngoài luyện tập rồi, ta thả con bé ra ngoài, vào cái lúc đồng tuổi nó ta đã sớm bắt đầu ngao du tu luyện rồi, con bé muộn quá.”
Vân Phong cười gật đầu, ra ngoài tu luyện cũng tốt, trưởng thành không thể thiếu sự tìm hiểu thế giới.
Vân Tường cười khanh khách, “Mặc dù biết không nên quất rầy gia đình các ngươi đoàn tụ với nhau, nhưng mà ta rất tò mò chuyện của nhị ca ngươi, đã hơn một lần không được gặp nhau, lần này ngươi đừng chê ta phải hóng náo nhiệt đấy nhé.” (Mavis: ngày nay gọi là hít đờ ram ma đúng ko? :>)
Vân Phong cười, “Không có đâu, ta và ngươi là người một nhà mà, nhị ca cũng nói muốn gặp những người khác.”
“Đúng là thẳng thắn.” Vân Tường vỗ vai Vân Phong, mặc dù đã làm mẹ, làm thê, nhưng tính hình hoà phóng như bé trai vẫn không hề thay đổi, thẳng thắn đáng yêu.
Bạch Khánh Phong bên cạnh nhíu mày muốn lên tiếng, nhưng Vân Tường bất mãn khoát tay, “Thiếp đi với Vân Phong, chàng ngốc về đi, còn nhiều chất thuốc cần chàng nghiên cứu đấy.”
“Tiểu Tường, ta…”
Vân Thường quay mặt lại kéo Vân Phong đi, nàng ngoái đầu nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Bạch Khánh Phong, cuối cùng thở dài xoay người đi mất.
“Vẫn còn giận hắn sao?” Vân Phong nhỏ giọng hỏi, Vân Tường lèm bèm, “Vẫn chưa hết, không thể dễ dàng tha thứ cho hắn như thế được, tên ngốc đúng là tên ngốc.”
Vân Phong ngao ngán lắc đầu, lần trước Bạch Khánh Phong tuy rằng quá đáng, nhưng phần nào cũng là vì Vân gia, đã qua lâu như vậy rồi mà Vân Tường vẫn còn giận, Vân Phong thực đúng là không ngờ tới, theo tính của Vân Tường hẳn là phải sớm hết rồi mới đúng, có thể chính là vì người mình quan tâm nên mới càng không thể quên được.
“Gần đây Vân gia có nhiều mầm non Dược Tề Dư, tên ngốc khá vội.” Vân Tường cười, Vân Phong ngạc nhiên, “Vân gia vốn khan hiếm Dược Tề Sư, có thể đào bới được mầm non xem ra Bạch Khánh Phong rất chịu bỏ công.”
Tuy Vân Từng chưa tính tha cho Bạch Khánh Phong, nhưng trong giọng nói vẫn có sự hãnh diện vì hắn, “Ừ, tên ngốc quả thực đầu tư