Chiếc xe tải lao nhanh tới, không phanh kịp mà va chạm mạnh với bà cụ bên đường.
Chỉ sau một tiếng động lớn, từng tiếng hét thất thanh vang lên.
Chiếc xe bị lật, bà cụ nằm bất động trên một vũng máu đỏ tươi.
Lâm Hạ Y đi đến, cầm lấy tay bà cụ kéo nhẹ đỡ bà đứng lên.
Không gian như chỉ có cô và linh hồn bà, chẳng ai nhìn thấy cả.
"Đây là...!Chết thật rồi sao?" Bà cụ nhìn vào bàn tay như thể xuyên qua nó rồi hướng mắt vào thi thể đang bất động của chính mình, giọng nói có phần cay đắng.
Lâm Hạ Y cười híp mắt, mái tóc mềm mại buông dài giữa sống lưng, khoác lên mình bộ váy trắng bồng bềnh qua khớp gối, chân mang một đôi giày cùng màu.
"Chúng ta đi thôi." Giọng nói trong trẻo thanh thoát, cô xoay người đi tiến lên trước dẫn đường, bà cụ cũng đi theo sau nhưng vẫn ngoái đầu vài lần trong vẻ vương vấn hồng trần.
Bà lên tiếng hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Không biết ạ, đến nơi cần đến thôi."
Dù không nói nhưng bà cụ biết được, cô gái xinh đẹp với tông giọng ngọt ngào trước mắt là một thiên sứ đến đón linh hồn bà, điều này cũng an ủi phần nào trước cú sốc chưa chấp nhận được trong bà.
Trước mắt có một chàng trai chạy đến, mặc đồng phục nam sinh với cơ thể toàn máu trong có vẻ vừa xảy ra ẩu đả.
Cậu thở hồng hộc, chạy xuyên qua người cô.
Lâm Hạ Y khựng lại, lần đầu tiên cô cảm thấy mình khó thở như này, ngực trái nhói lên từng hồi.
"Sao vậy cô bé?" Bà cụ lên tiếng hỏi thăm.
Lâm Hạ Y như không nghe thấy, cô biết rõ bản thân mình là thứ gì, cô không có thực thể thật sự nên dễ dàng xuyên qua bất kỳ ai, chuyện vừa rồi khiến cô hoang mang.
Mấy hôm sau, trong rạp chiếu phim có một thiên thần nhỏ ngồi sát màn hình.
Cô chăm chú vào diễn biến từng câu chuyện, đoán được phần nào hồi kết liền tỏ vẻ chán nản.
Nghe thấy tên mình được kêu lên, cô quay đầu.
Trước mắt là một người đàn ông mặc bộ vest đen lịch lãm, khuôn mắt sắc sảo từng đường nét.
Trong biểu cảm có vẻ có lạnh lùng.
"Xin chào, tiền bối Ảnh Quân." Cô cười hì hì lên tiếng.
Anh ta là Ngô Ảnh Quân, mang sứ mệnh của một thiên thần, tính cách anh ta có phần quái gỡ, lập dị và cực kỳ nghiêm túc.
" Lâm Hạ Y, em đang làm gì vậy?" Từ đầu đến cuối anh ta chỉ hướng mắt nhìn thẳng cô, như một ông sếp bắt quả tang nhân viên lười biếng trong giờ làm việc mà cau mày.
Cô chỉ tay vào cái màn hình to lớn đang chiếu cảnh cặp đôi hôn nhau thắm thiết, vẫn là nụ cười tinh nghịch ấy đáp: "Xem phim đấy ạ!"
"Vô vị." Anh ta liếc nhìn một cái rồi quay đi.
Lâm Hạ Y phụng phịu, cô rất có hứng thú với thế giới loài người.
Tổng số phim cô xem cũng lên hàng trăm hàng nghìn, tri thức cô cũng tiếp thu rất nhiều, không khác gì một con người.
"Em nên nhớ nghĩa vụ của mình,