Cánh cửa nhà bật mở, bước vào là cậu thiếu niên mặc đồng phục trung học, gương mặt khả ái như một ngôi sao nhí.
Theo sau cậu bé lại là một bé gái đáng yêu với hai bím tóc.
Thấy cô, cậu bé hơi sững người rồi bỏ giày đi đến: "Chị gái xinh đẹp này là...?".
Vương Dư Huy: "Đây là Lâm Hạ Y, chị ấy có thể sẽ ở đây vài ngày cùng chúng ta.".
Cậu quay sang cô giới thiệu: "Còn đây là em trai tôi, Vương Hiểu Phong.".
Cậu bé nhìn cảnh trước mặt mà choáng cả người, vì trời mưa nên cậu về trễ, thế mà trong nhà lại xuất hiện một chị gái còn ở lại vài ngày.
Thậm chí hiện tại cô còn đang mặc đồ của cậu, do chiếc váy cô bị dính máu và ướt sũng.
Lâm Hạ Y nghe cậu nói vậy thì gật gật đầu, miệng cười chào hỏi như cái cách cô nhớ khi xem mấy bộ phim ngôn tình nữ chính dịu dàng.
"Chào em, xin lỗi vì đã làm phiền nhé!".
Vương Hiểu Phong ngây ngốc, giọng nói ngọt ngào như vậy mà cất tiếng hát sẽ hay biết bao, không ngờ người anh trai này cũng biết nhìn người đem về nhà lắm.
Cậu bé né qua một bên giới thiệu bé gái phía sau: "Đây là Khả Ái, cậu ấy đến làm bài tập chung với em.".
Vương Dư Huy gật đầu cho có lệ rồi lại sô pha ngồi, cậu bé dắt Khả Ái về phòng rồi đóng cửa.
Lâm Hạ Y đi lại chỗ cậu: "Em trai cậu xinh quá.".
"Từ xinh không dùng cho các chàng trai đâu." Cậu cười nhẹ.
"Cậu chỉ sống cùng em trai thôi à?".
"Ừm, ba mẹ tôi ly hôn rồi.".
"Ly hôn?"_Lâm Hạ Y nghiêng đầu khó hiểu, cô nghĩ lý do chắc cũng giống trong mấy bộ phim ở rạp có kẻ thứ ba gì đó.
Nếu vậy thì hai anh em họ thật đáng thương, tình cảm ba mẹ rạn nứt thì chịu khổ nhất vẫn là con cái.
Thấy cô thở dài rồi lắc đầu buồn bã, cậu chẳng biết bên trong cái đầu nhỏ đó dựng lên bao nhiêu cái kịch bản rồi.
"Tôi phải làm sao đây...!Tôi không có nhà, không có gia đình, Aaa...!Chết mất!" Cô sầu não ủ rủ.
Trong thâm tâm cũng chẳng muốn ăn bám cậu đâu, chỉ là giờ cô chỉ biết dựa vào cậu thôi.
Vương Dư Huy nghe cô nói vậy cũng động lòng, là sự cảm thông chứ không thương hại, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn như vậy rốt cuộc đã trải qua những gì chứ.
Cậu suy nghĩ mà lòng đau nhói lên.
"Cậu có thể ở lại đây, cùng đi học, tôi sẽ cố giúp cậu mọi thứ có thể.".
"Thật sao?" Lâm Hạ Y ngạc nhiên tròn mắt, miệng cười không