Lâm Hạ Y không khóc, nhưng vai cô rung lên từng đợt.
Vừa rồi, cô nhớ rất rõ, cảnh tượng đôi mắt nhói lên phát tia ánh vàng, là thánh lực bị kích thích...!Cô để ý vài lần mới phát hiện trong cơ thể con người cô không có khả năng kiểm soát thánh lực.
Nếu khi không bộc phát thế này, cô sẽ phải làm sao đây?
A Tuân cũng đã thấy, thấy rất rõ sự áp bức đấy.
Hắn nhớ lại Lý Ngạc từng hỏi có nhìn thấy gì trong mắt Lâm Hạ Y không, là thứ kì lạ đó sao?
Nghe có người gọi bên tai, Lâm Hạ Y bừng tỉnh, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết.
Lo lắng như này chỉ tổn công.
Cô quay sang nắm lấy cổ tay Hứa Thiên Việt bị sưng đỏ lên: "Tay mặt à...!Mốt đi học đấy, cậu sẽ không chép bài được.".
"Chỉ trật khớp nhẹ thôi, với lại tôi hiếm khi chép bài lắm." Anh xoa xoa cổ tay chính mình.
Lâm Hạ Y mấp máy nói thầm gì đó rồi đứng dậy: "Tôi tự về được rồi, cậu cũng về đi.".
Hứa Thiên Việt từ chối, lộ vẻ quan tâm: "Tối như vậy rồi, tôi đưa cậu về.".
Lâm Hạ Y chạy lên trước vài bước: "Không cần đâu, hẹn gặp lại nhé.
Về cẩn thận.".
Vừa đi Lâm Hạ Y vừa thất thần, đã bao lâu rồi không gặp tiền bối Ảnh Quân nhỉ? Việc thánh lực này phải cho anh ta biết...!Lâm Hạ Y buồn bã, Ngô Ảnh Quân thật sự không quan tâm cô nữa sao? Cứ như này thật mệt mỏi, tính cách quái dị của tiền bối làm khổ cô quá.
Lâm Hạ Y than thân trách phận trong đầu, giọng nói quen thuộc khiến cô bừng tỉnh.
"Lâm Hạ Y!" Vương Dư Huy thở dốc, đứng trước mặt cô.
Lâm Hạ Y ngạc nhiên nghĩ mình xuất hiện ảo giác bỗng bị cậu kéo lại ôm chầm lấy.
Sau cây cột đèn cách đó không xa, bóng hình Hứa Thiên Việt lặng lẽ quan sát, thật may vì Vương Dư Huy đã đến bên cô, vậy về nhà sẽ không nguy hiểm nữa...!Nhưng thật sự là vậy sao? Anh chỉ lo lắng vậy thôi sao? Đôi mắt mang nặng tia buồn của Hứa Thiên Việt thật khó hiểu, anh quay người rời đi, như đang tránh mặt khỏi thế giới riêng của họ.
Lâm Hạ Y bị cậu ôm chặt đến thở không nổi nhưng lại không nỡ đẩy ra, nét mặt hoảng hốt của cậu khiến lòng cô nhói lên từng cơn.
Vương Dư Huy cảm nhận được sự tồn tại của cô trong vòng tay, cảm giác an tâm khó tả, cậu thì thầm lên tiếng: "Sau về trễ vậy? Đang nói chuyện điện thoại lại cắt ngang...!Cậu làm gì vậy Lâm Hạ Y?".
"Nè...!Nè.
Cậu giận sao? Tôi..." Nghe cậu như gằn giọng kiềm nén giận dữ, cô không biết nên giải thích từ đâu và giải thích như thế nào.
Nhưng cô cảm nhận được cậu thật sự rất lo cho cô.
Vương Dư Huy từ từ thả lỏng tay rồi buông ra, nhìn cô gái nhỏ không một vết xước thì mỉm cười nhẹ.
Cậu thấy an lòng rồi, cô không sao cả.
"Xin lỗi, tôi--" Lâm Hạ Y ngạc nhiên, đồng tử co rút lại trước hành động của cậu.
Vương Dư Huy đặt tay sau gáy cô kéo lại hôn, cánh môi mềm mại giao nhau như đang nô đùa.
Bất ngờ