"Lâm Hạ Y...!Nếu cháu muốn, ta sẽ giúp cháu trở về làm một thiên thần.
Một cô bé như cháu dấn thân vào cuộc sống con người khó khăn lắm không?" Ông lão nhìn cô, những vết chân chim bao quanh đôi mắt khiến nét mặt ông trở nên rất phúc hậu.
Lâm Hạ Y im lặng một lúc lâu, thở hắt ra một hơi, cô hướng nhìn lên ánh mặt trời đang chiếu rọi rực rỡ dù sắp phải lặn mất: "Cháu...!Không rõ, cuộc sống này vốn dĩ không khó khăn, chỉ là do chúng ta nhìn nhận nó sao thì là vậy...!Cháu sẽ suy nghĩ lại.".
Sau khi cô rời khỏi công viên, ông lão cũng đứng dậy, hướng mắt vào lùm cây đối diện không xa đó.
Một người đàn ông lạ đang trừng mắt, miệng thì toe toét nhìn cô đi dần khuất bóng.
Trong hắn ta nhưng một tên nghiện ngập, ông lão nghiêm mặt một hồi rồi cũng lặng lẽ quay đi.
Có lẽ ông lão biết rõ người đàn ông đó là ai, chắc rằng hiện tại hắn không gây hại cho cô nên không cần quan tâm...!Chỉ là hắn đã nhắm vào cô mất rồi, thật suy tư.
...
Ngày đi học lại đã đến, Lâm Hạ Y hôm nay có vẻ rất hứng khởi.
Vừa hết tiết đến giờ giải lao cô đã chạy đi đâu mất.
"Lâm Hạ Y biết chơi cầu lông không nhỉ?" Hứa Thiên Việt thắc mắc, Vương Dư Huy đi bên cạnh lên tiếng: "Không biết, cầu lông thay thế cho bóng chuyền khi bắt đầu học kỳ mới, tôi chưa thấy cậu ấy chơi bao giờ.".
Hứa Thiên Việt gật gật đầu ậm ừ vài tiếng: "Cậu ta lại chạy đâu mất rồi...".
Trong phòng thể chất, Ngoạ Điêu Linh đứng giữa phòng cầm trên tay lá thư, miệng cười tủm tỉm trông rất duyên dáng.
Qua nét son mới chưa khô ở trên môi có thể thấy cô ta đang mong chờ điều gì đó.
Cánh cửa bật mở, Lâm Hạ Y bước vào khoá chặt lại.
Thời Mộng thấy cô thì thay đổi nét mặt, cô ta ngạc nhiên rồi giận dữ: "Lâm Hạ Y!? Sao cô lại ở đây!?".
"Sao lại không? Bức thư trên tay cô cầm là tôi gửi mà." Lâm Hạ Y tiến bước đến gần, nhìn vẻ ngoài của Ngoạ Điêu Linh khiến cô vừa thích thú vừa hài lòng.
Ngoạ Điêu Linh khó hiểu, rõ ràng bức thư là Vương Dư Huy gửi mà, cô ta như nhận ra gì đó liền chửi một câu, vứt lá thư xuống dẫm đạp lên đó: "Mày chơi tao, con chó.".
Cô lắc đầu tặc lưỡi vài cái, sự duyên dáng, thục nữ của cô ta bị chọc cho bay hết rồi: "Haizz...!Được rồi, trước khi tôi tính sổ với cô thì nói rõ ràng trước đã.
Lâm Hạ Y tôi là học sinh mới, trước đó chưa từng qua lại gì với cô, sao lại hết lần này đến lần khác hãm hại tôi?".
Ngoạ Điêu Linh nghe vậy thì đờ người, cô ta thu chân lại, cười khinh nói: "Sao mày có thể giả tạo như vậy chứ? Tao ở cạnh theo đuổi Vương Dư Huy hồi vừa lên cao trung, đáng lẽ cậu ấy là của tao, mày chuyển đến lại thẳng tay cướp đoạt.
Mày khiến tao như trò cười mà bảo tao hãm hại mày sao!?".
Tiếng hét của cô ta vang khắp căn phòng, Lâm Hạ Y thật chẳng hiểu nổi, cướp đoạt sao? Nghe cũng hay đấy: "Vương Dư Huy là của cô từ bao giờ vậy? Có giấy chứng nhận bản quyền sở hữu không?".
Lời nói của cô nhưng đang mỉa mai, phải rồi...!Ngay từ đầu cô đã chẳng muốn làm nữ chính phim thanh xuân vườn trường gì đó, tình tay ba phức tạp như thế không giống như trong suy