Lâm Hạ Y quay người lên tiếng phản biện thì bất ngờ bị Vương Dư Huy ép sát và chạm môi một cách đầy áp đảo.
Thời gian dường như dừng lại tại khoảnh khắc này, không khí đầy hấp dẫn.
Ngón tay thon dài của Vương Dư Huy mê hoặc vùng gáy cô, so với nụ hôn cuồng nhiệt thì nó lại nhẹ nhàng và tình cảm.
Cảm xúc trong lòng Lâm Hạ Y dậy lên mạnh mẽ, đầu óc cô trống rỗng và không thể nghĩ tới bất cứ điều gì khác.
Hơi thở của Vương Dư Huy dứt khoát, một vị ngọt vụn vỡ vương trên đầu lưỡi, tạo nên cảm giác ngọt ngào lấp đầy trong tâm trí cả hai.
Cậu quấn quýt chiếc lưỡi e thẹn của cô, khấy đảo khoang miệng ấm nóng.
“Ưm… Vương-” Cô đẩy nhẹ cậu ra nhưng tay chân chẳng còn sức lực, bị cậu cưỡng hôn đến bủn rủn toàn thân.
Vương Dư Huy rời môi cô, hừ nhẹ một tiếng.
Cậu sừng sững đứng trước cô lại có biểu cảm bực bội này là sao đây? Cưỡng hôn người ta xong khó chịu à? Lâm Hạ Y che miệng mình, tròn mắt nhìn chằm chằm cậu: “Sao vậy… Ổn không đấy? Cậu xa tôi ra chút được không? Ép tôi thế này… người cậu nóng quá, tai cậu còn đỏ hơn tôi--”.
Nhưng nhận ra gì đó sau lời nói nhảm của mình, Lâm Hạ Y im bặt.
Vương Dư Huy khụy người bế bổng cô lên: “Tôi chưa bao giờ cảm thấy bứt rứt như này!”.
Lời nói cứng ngắt của cậu cùng ý nghĩa sâu xa của câu nói như châm một ngọn lửa lớn không dập tắt được trong lòng cô.
Tuy rất muốn chạy trốn, nhưng giờ cô khác nào một vũng nước mệt mỏi trong lòng cậu.
Cô muốn nói gì đó khi bị cậu bế ra khỏi bếp, nhưng chưa kịp cất lời đã bị thả xuống ghế sô pha.
Lâm Hạ Y đè đôi tay đang vòng qua eo mình lại, chế trụ nó.
Trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tiếng thình thịch do cô tưởng tượng vang khắp căn phòng khách yên tĩnh.
“Lâm Hạ Y.”.
“Vâng…?”.
“Cậu thật đáng yêu.”.
Cô không đáp, xoay lưng về phía cậu, điều này vô tình kích thích cảm xúc trong người cậu.
Lâm Hạ Y giật mình với cảm giác tê dại trên cổ.
“Cậu thơm quá.” Vương Dư Huy dùng lưỡi chơi đùa vùng gáy nhạy cảm của cô.
Vừa sáng sớm cô đã lăn vào phòng tắm ngâm mình cho tỉnh ngủ, giờ thì áp đụng sự thơm tho như này, ai lường trước được chứ.
Ý thức cô mơ hồ, đầu óc rối như mớ bòng bong.
Đến khi cô nhận ra có thứ gì đó cấn sau lưng mình, nóng hỏi, cứng cáp…
“Em câu dẫn anh.” Vương Dư Huy ôm cô, cố chịu đựng nỗi giày vò xúc cảm mang lại.
“Ưm… Đừng ôm tôi.”.
“Anh không kiềm chế được.” Lâm Hạ Y bất lực, khó xử trước lời nói của cậu, không kiềm chế được là thay đổi luôn cả xưng hô à? Bộ phải “vượt rào” mới phải gọi nhau bằng cách ngọt ngào thế sao?
“Cậu làm tôi khó chịu theo rồi…” Cô cự quậy người, mặc dù không ghét cảm giác được cậu ôm, nhưng bị ôm chặt như này thì…
Cả hai đều im lặng, nhưng một hồi lâu rồi mà thứ ấm nóng cứng cáp đó vẫn không có ý định hạ hỏa.
Vương Dư Huy hơi thở cứ dần gấp gáp hơn.
Cậu đang tự kiềm chế chính mình để không trở thành “quái thú” trước cô, để cô gái nhỏ trong lòng ra vẻ sợ hãi mình chắc cậu tự hủy mất.
“Lâm Hạ Y… Ngay từ đầu em đề nghị ở lại đây là một sai lầm rồi, sao em có thể tin tưởng một kẻ vừa gặp một lần như vậy chứ? Em không biết đề