Lâm Y Hạ mặc lại bộ váy trắng của mình, cùng cậu đi đến các cửa hàng mua đồ.
Lúc đầu gặp cô sắc trời đã tối lại mưa nên cậu nhìn chả rõ, không ngờ cô diện váy lại xinh đẹp như vậy, một khuôn mặt nhỏ nhắn rất đáng yêu.
- "Chúng ta đi đâu vậy?".
Cả hai cùng cuốc bộ, khi đi qua bên kia đường thì dính phải đèn đỏ, cô không để ý mà cứ sải bước rồi bị cậu nắm cổ áo kéo lại giật mình mà kêu lên.
- "Nhìn đường nào...!Chúng ta đi mua vài thứ." khi các xe dừng lại, ánh đèn xanh phát sáng cậu tiến lên trước, cẩn trọng nắm lấy tay cô dắt đi.
Hơi ấm từ bàn tay cậu truyền qua khiến Lâm Hạ Y ngơ ngác.
Cô chưa từng nắm tay ai, kể cả tiền bối Ảnh Quân.
Mặc dù được thấy nhiều nhưng đây là lần đầu cô tự cảm nhận, nghĩ sẽ vướng víu nhưng không, cô cũng có cảm giác rất thích.
Lâm Y Hạ vui vẻ nhìn quanh, trước đó trong thời gian rảnh không ai từ trần thì cô cũng hay dạo quanh xem cuộc sống loài người.
Phút chốc đã đến một cửa hàng thời trang, cậu buông tay cô ra, hơi ngại mà xoa gáy.
- "Chúng ta đến rồi.".
Cô nhìn bản hiệu thốt lên từng chữ, nhìn cậu khó hiểu: "Mua quần áo gì à?".
- "Mua cho cậu.".
Lâm Hạ Y ngạc nhiên, không ngờ lại mua cho cô, mà hiện tại cô cũng chỉ có một cái váy này.
Cô gật gật đầu, ánh mắt nhìn vào bên trong thấy đồ treo khắp nơi đủ màu sắc.
Cô còn chẳng nhớ cái váy đang mặc ở đâu mà có nữa, nhưng rồi cô chần chừ, nhìn đi chỗ khác tránh mặt: "Tôi không có tiền.".
- "Nói gì vậy? Mau vào đi, tôi mua cho cậu mà.".
- "Mua cho tôi? Tiền đâu cậu có thế?".
- "Tôi cũng là một công dân yêu lao động đấy." Vương Dư Huy mở cửa đi vào, cậu lựa mấy bộ đồng phục nữ sinh đưa cho cô.
Lâm Y Hạ nhận lấy, cổ áo có viền này rất quen thuộc, hình như cô đã gặp ở đâu rồi.
Cậu cũng vào phòng thay đồ cầm theo bộ đồng phục, không quên