10h đêm. Tỉ ngồi co ro 1 góc, chân tay đã tím tái. Lửa đã tắt từ lâu, khói cũng thôi không bốc lên nữa, căn hầm lại bao trùm bóng tối. Tỉ bỗng thấy không nên dùng chiếc áo bò để tạo khói và nuôi hi vọng. Đến bây giờ thì chẳng có ai phát hiện ra cái lỗ hổng ấy cả, tức là không ai có thể đến cứu Tỉ .Cậu cảm thấy hơi lạnh từ từ ngấm vào từng thớ thịt, làm máu chảy chậm lại và tim co thắt không đều. Đến ngưỡng giới hạn, khí quản sẽ bị xiết chặt, người đông cứng như đóng băng và sẽ chết vì thiếu oxi. Gần 2 ngày không ăn, cậu đã đói lả, cùng sự mất máu khá nhiều làm cậu gần như kiệt sức...Chắc chắn giới hạn sẽ đến rất nhanh.
....- Cậu chủ không dùng bữa tối sao? Có chuyện gì vậy? - Quản lí của Phong khá lo lắng khi thấy thức ăn vẫn còn nguyên trên bàn.- Hay cậu chủ mệt? À, em đến để báo 1 tin mừng. Chắc cậu chủ biết chuyện đứa con trai đó bị lũ chó hoang trả thù rồi? và giờ đến cô cả cũg đã bỏ mặc cậu ta. Em đoán lũ chó sẽ không để cậu ta chết dễ dàng đâu. Thật may vì có kẻ "xử đẹp" mối nguy hiểm cho khu biệt thự này trứơc. Để đến lúc tròn 17t, không biết cậu ta có thể làm ra những chuyện gì rồi.- Cô cả không quản lí nổi lũ chó hoang, chẳng phải cơ hội tốt cho cậu chủ thể hiện sao? Đương nhiên em vẫn biết cậu không có hứng thú với việc nắm quyền và lũ chó hoang cũng không dễ quản thúc. Em sẽ đi tìm hiểu tiếp, xem lúc nào thì chính thức tìm được ...xác "thiên thần".Quản lí đang bước đi, bỗng dừng lại:- Nhưng em cũg hơi tò mò đấy. Lũ chó hoang giấu cô ta ở đâu mà người của cô cả không thể tìm được chứ? Căn phòng ấy kín mà..Tay quản lí đi rồi, Khải từ từ mở mắt. Điều cậu đang suy nghĩ cũng chính là thế.Làm sao mất tích được trong 1 căn phòng kín? Tiếng nhạc từ mp3 làm nhiễu dòng suy nghĩ của Khải, cậu rút 2 tai phone ra và vứt chiếc mp3 xuống giường.Khải mở latop ( 1 chiếc khác đề phòng laptop điều khiển hệ thống an ninh chính trục trặc thì thay thế), cậu mở bản thiết kế khu biệt thự và hiển thị quay 3DCon ngươi đưa đi thoăn thoắt và suy nghĩ chạy rất nhanh. Phòng của lũ chó hoang bên khu B, hoàn toàn không có đường dẫn sang phòng khác. Vậy... tầng hầm??? Phong di chuyển chuột tìm không gian phía dưới căn phòng ấy, và phát hiện 1 khoảng trống. Vì căn biệt thự đã xây lại gần 10 năm nên Khải quên mất điều đó, khoảng trống trên bản thiết kế nhẽ ra là kho chứ đồ nhưng sau đó vì 1 số lí do nên được xây kín thành 4 bức tường và để không. Suy nghĩ vẫn chưa dừng lại...Khải đóng laptop, đứng dậy, cậu vửa nghĩ đến lỗ hổng phun khói đục trên bức tường dưới tầng tháp làm lạnh!...12h đêmCảm giác như từng phân tử khí bị ngưng tụ xung quanh Tỉ! Cậu nằm co ro dưới đất, người co lại hết mức có thể. Cậu đang bị đóng băng, người không còn run lên nữa mà tím tái toàn thân. Cậu đang khó thở, cố hít oxi vào miệng nhưng có gì đó chặn lại ở khí quản. Cậu cố hít thở gấp gáp nhưng ngày càng bất lực. Từng đốt ngón tay, ngón chân cứng dần lại và như bất động. Trong lúc cơ thể thiếu oxi trầm trọng, giới hạn sẽ xảy đến: co giật và chết!......Khải đã xuống tầng hầm, vừa đi vừa kéo lại chiếc áo khoác. 12h đêm là lúc nhiệt độ xuống thấp nhất. Khải đã tìm ra cái lỗ hổng ấy. không suy nghĩ thêm, cậu biết căn bệnh Smith - agen kị cái lạnh tới mức nào. Cậu lùi sau vài bước , và bắt đầu tập trung. Đôi mắt sâu màu café đặc như gằn xuống dưới dàng mi rậm và từ từ hằn lên những tia đỏ mờ...Bức tường... đang bốc khói, chưa thể tạo lửa vì nhiệt độ quá thấp. Khải hơi nhíu mày như thể vừa ra thêm 1 câu lệnh. Và bức tường 1 mảng, đang nứt dần, nứt dần... Không cháy nhưng từng hạt phân tử đang biến thành than và vỡ vụn ra do phản ứng hóa học quá mạnh trên bề mặt. Trong vài tích tắc, 1 mảng tường đã đen kịt và cứ dần vỡ ra rơi xuống hết lớp này đến lớp khác. Vài tích tắc nữa, 1 mảng tường lớn như khối than rơi ầm xuống . Than vụn ra và làm ta lầm tưởng là vật cháy. Trên bức tường, đã lộ ra 1 lỗ hổng lớn như 1 cánh cửa nham nhở dẫn vào. Ánh sáng từ hành lang tràn vào phía trong căn phòng....... Tỉ chẳng còn biết mình có thể thở hay không, cậu ngất đi khi cơ thể bắt đầu co giật nhẹ, từng mạch máu co lại ngăn cho máu chảy đến tim...Hoàn toàn kiệt sức.... vô vọng và bất lực...Cái chết ư????..........Bàn chân Khải đang bước vào, dẫm lên vài khúc xương chằng. Khải đưa mắt xuống nhìn, xung quanh chân Khải có vài bộ xương không hoàn chỉnh nữa. Cậu đưa tầm mắt ra xa hơn tìm kiếm. Ánh sáng không nhiều nhưng đủ để Khải nhận ra bộ đò trắng nằm bệt ở 1 góc tường. Khuôn mặt vẫn không 1 biểu hiện lo lắng hay vội vã nhưng chân thì đang tiến nhanh lại. Lập tức, Khải nhận ra chàng trai đang bất động và trông thật - kinh - khủng kia đang chạm giới hạn. Đôi mắt đã trở về màu đen sậm vốn dĩ nhìn trân trân vào cái cơ thể ấy. Phải! Trông thật kinh khủng! Đầu tóc rối xù , mặt và cổ, tóc, tay, đồ bê bết máu, 2 tay 2 chân co lại như đông cứng, cơ thể tím tái và mặt trắng bệch ra.Phừng! Phừng! Phừng!Những đám lửa đột ngột đốt lên xung quanh Tỉ và Khải thì đang tiến lại gần cậu hơn. Cậu ngồi xuống, việc đầu tiên là lấy hộp zkilico trong túi và cho 1 viên vào miệng Tỉ . Zkilico tan ra, chảy xuống cái họng khô rát và làm nó nóng lên. Khải cởi áo khoác và đắp lên người cậu . Ánh lửa làm nhói lên trong mắt Tỉ , cậu hơi cựa người và... he hé mắt. Khải đã làm mọi cách có thể để đưa thân nhiệt Tỉ trở về bình thường, thật may là còn kịp. Giờ mắt cậu đang nhìn dán vào khuôn mặt ấy, vào mí mắt đang từ từ chuyển động. Khải đã quên mất cảm giác quan tâm hay nghĩ cho người khác quá lâu rồi. Thế này đã đủ để trở thành kì tích. Tỉ gần như đã được cứu, cơ thể đang ấm dần lên. Và Khải , định đứng dậy, trở về phòng!!Nhưng...Những ngón tay lạnh buốt khó khăn đưa lên bỗng túm nhẹ lấy bàn tay Khải , cậu khựng lại, cảm giác như đốt tay bị giật điện. Ánh mắt Tỉ nhìn Khải như van nài...Khải cúi xuống và bế người con trai ấy lên, trong khi đưa 1 g con \ trai về phòng mình là điều cậu chưa từng nghĩ đến.Trên hành lang lạnh lẽo, chân Khải bước đều đều và tay cậu vẫn bế người con trai ấy. Tỉ đang choàng chiếc áo khoác của Khải , bỗng thấy làn hơi lạnh phả vào mặt. Cậu hơi quay đầu và úp mặt vào ngực Khải , cơ thê cậu ấm hơn nhiệt độ bên ngoài nhiều...........- Em nghĩ cô chủ sẽ đi qua đêm ?- Tôi mệt nên về trước.- Cảm thây đỡ hơn chưa? Có thể.. quên chàng trai ấy chưa?- Đâu phải việc quá khó khăn! Tôi đi ngủ đây.- VângTay quản lí của Na Na bước khỏi phòng 101. Vẻ mặt mệt mỏi của Na Na lập tức trở nên tỉnh táo. Cô rút di động.-Sao rồi?- Không phải căm hầm kín, thưa cô chủ! Có 1 lỗ hổng lớn nham nhở như bị phá vậy. Nó dẫn ra hành lang ngay cạnh khu tháp làm lạnh- Vậy đúng là có đường từ phòng chúng dẫn xuống tầng hầm?- Từ 1 nắp không lớn trên mặt đất nhưng em nghĩ chúng chưa biết về bí mật, em lẻn vào cũng không tên nào phát hiện được. Chắc chắn!- vậy anh tìm thấy gì?- Rất nhiều xương người, chai lọ linh tinh và- Tôi chỉ muốn biết người tình của tôi có dưới đó không thôi!- Có 1 xác người, em rất tiếc...Bộp, chiếc điện thoại trên tay Na Na rơi xuống. Cô chưa nghe tên đàn em nói hết . "Cô chủ. Không phải! ý em là có 1xác tên tội phạm và không tìm thấy chàng trai nào... cô chủ!!"Nhưng Na Na đã không còn nghe thấy gì nữa, cơ thể như bất động, đứng chôn chân xuống đất...... 1h đêmQuản lí của Khải vào phòng ngủ của cậu chủ:- Cậu chủ! Người của cô Na Na đến hỏi...Thay vì thấy Khải ở đâu đó trong phòng ngủ, tay quản lí lại thấy ...1 chàng trai đang nằm trên giường Khải !- chuyện kì lạ nhất hắn từng biết! Hắn bước tới gần và kịp nhậ ra chàng trai ấy là ai. Không tin nổi vào mắt mình, Wind chợt thở hắt ra:-Cậu.....cậu chưa chết ?? - Tay quản lí nhìn Tỉ 1 lượt, vẫn choàng chiếc áo của khải ánh sáng đèn tường đủ để hắn nhìn thấy vài vệt máy dính trên mặt cậu.- Sao cậu.. có thể ở đây chứ? Không lẽ ... là cậu hai... Không đời nào! Cậu đã làm gì mà có thể sống sót mà nằm ở đây vậy chứ? Không thể tin nỗi.. cậu..Tay quản lí đang cố nghĩ ra lí do đơn giản nhất cho câu hỏi của hắn, và câu trả lời chỉ có thể có 1 : Tỉ đã dùng cách nào đó đến đây trong bộ dạng thảm hại này để cầu xin cậu chủ cứu cậu !- Cái lốt thiên thần của cậu, cậu nghĩ là có thể quyến rũ được cậu hai sao? hết hi vọng với cô cả nên chuyển sang cậu 2, cậu thật quỷ quyệt! Đương nhiên,cậu 2 sẽ không mắc bẫy nhưng tôi không bao giờ muốn một mối nguy hại nào đến gần cậu chủ của tôi! Tôi không biết nếu cậu còn sống thì sẽ còn những quỷ kế gì. vậy nên tốt nhất... cậu nên xuống Điạ Ngục đi!Hắn rút ra 1 khẩu súng, lên đạn và chĩa về phía Tỉ :- Tạm biệt... "thiên thần"Ngón tay hắn chuẩn bị bóp cò!!!Cạnh!Một họng súng dí vào thái dương của tay quản lí . Hắn hạ súng, và từ từ quay lại.Là Tuấn Khải !!!- Cậu chủ? cậu đang làm gì vậy?Khải chưa bao giờ đụng đến súng và càng không bao giờ chĩa súng vào quản lí của mình, nên đã làm tay quản lí bất ngờ vô cùng!- Không lẽ.. cậu chủ đã đưa cậu ta đến đây?Khải vẫn chưa hạ súng và vẫn nhìn chằm chằm tay quản lí của mình- Cậu chủ! cậu không biết cậu ta quỷ quyệt tới mức nào sao? Cậu ta là 1 mối nguy hiểm. Và em, bằng mọi cách, sẽ không để cậu ta sống!Tay quản lí vừa dứt lời, khẩu súng trên tay Khải đã bị ném văng ra xa = một lực rất mạnh và chỉ trong giây lát, Khải đã lao đến, 2 tay xiết lấy cổ áo sơ mi của tay quản lí, xốc lên. Hắn không kịp phản ứng và chỉ biết nhìn cậu chủ = đôi mắt bất ngờ lần nữa. Hắn thấy Khải bây giờ, không còn cái ánh mắt vô hồn thường ngày, thay vào là đôi mắt như hằn sâu xuống, đáng sợ vạn lần. Hắn không biết vừa phạm phải 1 tội lỗi trầm trọng thế nào.Khải vẫn nhìn tay quản lí cái nhìn của Thần Chết! Đôi mắt cậu đang hằn lên.. vài tia đỏ. Tay quản lí hiểu điều đó có nghĩa là.. án tử hình! Người hắn đang nóng lên, những đốt ngón tay muốn căng ra, chỉ cần vài giây, hắn có thể sẽ bốc cháy và tan thành tro bụi... chỉ cần vài giây !!Sắc mặt Khải không thay đổi và tay quản lí đang chờ ... Tử Thần!Và...- Vương Nguyên...1 giọng nói nhẹ như sương cất lên, Tỉ đang cựa người, vẫn mê man ngủ. Cậu lặp lại tiếng gọi lần nữa.Khải đã bỏ tay khỏi áo quản lí. Hắn thở gấp vài lần.- Vậy đấy! Cậu ta lấy mạng cậu ba, và giờ vờ vịt gọi tên cậu ba trong tiềm thức như thể biết lỗi lắm. Hay cậu ta thấy khó mà quyến rũ thêm cậu chủ nào nên muốn cậu 3 sống lại? Cậu chủ phải nhận ra bộ mặt thật của "thiên thần" rồi chứ?Khải liếc nhìn tay quản lí 1 cái sắc ngọt, giọng dằn xuống quyền lực:- Còn muốn sống... im miệng và cút ra!!Từng chữ làm sống lưng