.............
-Ngày mai, ta và Tuấn Khải sẽ đến thưa chuyện với cha cháu.
-Chuyện này...
-Cháu không muốn sao?
Không muốn? Kết hôn với Khải là chuyện trong mơ Mĩ Kỳ cũng chưa dám nghĩ tới! Đương nhiên nhỏ cũng đã từng có chút hi vọng điều đó sẽ thành hiện thưc, nhưng đã bị sự lãnh đạm của Phong dập tắt rồi.
-Không phải không muốn... nhưng ý anh Khải thế nào ạ?
-Còn thế nào được nữa. 1 cô gái thông minh xinh xắn như cháu, có thằng đàn ông nào không thích sao?
-Cháu cứ nghĩ... anh Khải ghét cháu.
-Nó không thích nói ra thôi. Tóm lại, nếu cha cháu đồng ý, ta muốn hôn lễ được tổ chức cuối tuần này.
-Cuối tuần này? – Mĩ Kỳ sửng sốt – Sao nhanh vậy ạ?
-Ta muốn có con dâu lắm rồi.
-Cháu nghĩ cha cháu sẽ ủng hộ thôi – Nhỏ vẫn chưa tin lắm vào điều mình vừa được nghe
-Vậy còn chờ gì nữa... Sao không đổi cách xưng hô luôn đi, con dâu?
-Dạ... thưa cha!
Ông Vương cười to: "Tốt lắm. Nhìn xem, phu quân tương lai của con đến rồi kìa". Mĩ Kỳ quay lại, mặt tươi như hoa. Không thể ngờ được mọi chuyện lại mĩ mãn đến vậy...Vương Tuấn Khải đang bước vào
-Anh Khải ! – Khải không hề để ý đến sự có mặt của Mĩ Kỳ, bước về phía bàn làm việc của cha.
-Con trai, nên học cách cư xử tốt với phụ nữa 1 chút, nhất là với vợ sắp cười của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mĩ Kỳ lập tức tiến lại, vòng tay ôm lấy Khải
-Anh Phong...Không ngờ... anh lại muốn kết hôn với em. Không cầu hôn lãng mạn... nhưng không sao,chú rể là anh nên em bỏ qua đấy!
Khải hơi giằng tay mình ra và bước xa khỏi Mĩ Kỳ. Cậu lại nhìn ông Vương
-Con đừng để ý đến vẻ vô tâm của nó. Nó không biết biểu lộ tình cảm đâu.
-Con biết mà. Chỉ cần anh ấy chịu ở bên con, những chuyện nhỏ nhặt như vậy cơ bản không cần nhắc đến - Mĩ Kỳ liếc nhìn Khải – Chúng con chắc chắn sẽ sống tốt.
Ông Vương bật cười...Cái đám cưới này chẳng qua chỉ là một quân cờ, giúp ông có thể có mặt trong danh sách cuộc gặp các nhà lãnh đạo trong 1 tuần nữa, có gì đáng để ông quan tâm chứ?
......
-Aaaa.... Aaaaa......
-Không thể nào!!! Cậu hai.... Kết hôn????
-Phải! Chính xác đó! Tao mơ cũng không tưởng tượng ra nổi...
-Trời ơi! Kiếm đâu ra người xứng với cậu hai nhà mình kia chứ....
-Điên quá! Cậu hai chỉ để... ngắm từ xa thôi, sống cùng cả đời có mà... không chết vì sợ cũng chết vì cô đơn!
-Mấy người đừng có nói linh tinh... Đây chắc chắn không phải chủ ý của cậu hai, chỉ có thể là do ông chủ ép buộc mà thôi.
-Cô dâu... là cô tiểu thư hôm nọ đến đây à? Nếu vậy... không phải là lấy vì yêu mà chỉ lấy vì... môn đăng hộ đối thôi sao?
-Ai mà biết, nhỡ đâu cậu hai phải lòng cô tiểu thư đó thật thì sao.
-Dù sao vẫn khó tin lắm...
Cô quản gia bước vào phòng bếp.
-Mọi người giải tán được chưa? Lúc nào mới xong bữa trưa hả?
Nghe giọng Thụy An, đám giúp việc tản ra ngay lập tức. An quá rõ vì sao Khải phải lấy Hạ Mĩ Kỳ.Nói chung chuyện này không hề ảnh hưởng gì đến nhỏ, vì vậy nhỏ cũng không mấy để tâm.
-Thêm 1 cô chủ mới trong nhà, chẳng phải sẽ có thêm người giúp mình sao?
......
Vụ kết thông gia giữa ông Vương và ông Hạ chỉ là cái vỏ bọc cho mối quan hệ giữa 2 ông trùm mafia. ông Vương đương nhiên hiểu rõ việc này cần thiết và quan trọng đến mức nào đối với ông ta. Còn ộng Hạ từ lâu đã muốn lợi dụng chất xám của Vương Tuấn Khải , người đã làm nên 1 nửa sự nghiệp cho ông Vương
-Ông ấy nói hôm nay sẽ qua nhà mình thưa chuyện.
-Đúng là con gái bất hiếu mà! Mất bao công sức cho con học hành tử tế, vốn muốn con tốt nghiệp xong sẽ về đây giúp ta, không ngờ mới về chưa được bao lâu đã nói muốn lấy chồng, bỏ rơi người cha già này.
-Kìa cha, chẳng phải con đang giúp cha xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với gia đình Vương đây sao?
-Sao hả? Muốn về bên đó làm vợ hiền dâu thảo đến mức đó rồi cơ à?
-Cha này.... –Mĩ Kỳ khẽ cười - Dù sao thì... con cũng sẽ cố hết sức. Cho dù không làm tròn bổn phận làm dâu 1 cách xuất sắc thì con cũng sẽ không bao giờ phản bội lại "đức ông chồng" của mình đâu.
-Con quá ngây thơ hay bị tên con trai nhà đó làm cho lú lẫn rồi hả? Con nghĩ ôg Vương thực sự muốn dâng con trai hắn cho chúng ta sao? Ta sẽ ngạc nhiên lắm nếu biết mục đích của hắn không phải là cuộc gặp mặt sắp tới đấy.
-Thôi mà cha... Chuyện đó đối với cha cũng đâu phải ngoài tầm tay chứ? Coi như cha nể mặt đứa con gái này, giúp... bố chồng con 1 lần đi, có được không?
-Hahaha... - ông Hạ phá ra cười – Con đã đổi cách xưng hô nhanh thế rồi cơ à? ông Vương chắc chắn đang âm mưu gì đó. Thông gia... mối quan hệ này đủ để biết chưa nhỉ?
......
1 thói quen thường nhật, Khải ngồi trên thành cửa sổ, mắt nhắm nghiền như đã ngủ, tai đeo MP3, thả lỏng người chìm trong sự tĩnh lặng và rờn rợn của bóng tối. Kết hôn? Khải chẳng suy nghĩ nhiều đến cái sự kiện quan trọng ấy. Đó đơn giản chỉ là 1 việc ông Vương muốn cậu làm, là yêu cầu và cũng là mệnh lệnh. Cậu không thể và cũng không có ý định phản kháng. Khải chưa từng nghĩ sau này sẽ làm gì, tương lai sẽ ra sao... Thời gian trôi đi vô định, đã quá lâu kể từ lần cuối cậu có cảm giác sống-như-1-con-người, khi mà bộ não cậu – ngày qua ngày – làm việc không khác gì 1 cỗ máy. Cũng quá lâu rồi, cậu không hề đặt chân ra thế giới bên ngoài, khu biệt thự như nhà tù giam ham~ cậu - không hề khóa - nhưng cũng không có cơ hội cho cậu thoát ra...
-Cậu chủ - Tay quản lí bước vào – Tên Leader đã để 1 tên đàn em kết liễu mình tối qua. Đám tội phạm đã gặp em và bày tỏ ý nguyện được trở thành người của cậu chủ.
Khải im lặng, để mặc tay quản lí tự làm theo ý mình
-Em sẽ tạm sắp xếp chúng chuyển sang phòng khác. Cái lỗ hổng ở phòng của chúng bây giờ, em sẽ cho người xử lí sau... Em nghĩ, sau khi kết hôn, cậu chủ nên chú ý đến hành động của mình hơn...
-Em không thích cậu chủ bị ép buộc mọi chuyện nhưng kết hôn với cô gái đó sẽ mang lại nhiều lợi ích lớn – trước mắt chính là... tránh xa cô ta. Lễ cưới sẽ được tổ chức vào thứ 7 này ở ngoại thành. Ông chủ đã thuê hơn 100 nhân công để lo liệu mọi chuyện nên chắc bữa tiệc cũng không đơn giản chút nào... - Khải để tay quản lí nói 1 mình, đến mắt cũng không thèm mở, tựa hồ những lời hắn nói còn không bằng không khí thoảng qua tai cậu...
........
-Anh Khải! – Mĩ Kỳsung sướng gọi ngay khi vừa bước vào phòng 102. Nhỏ cũng không hiểu vì sao có thể đồng ý lấy 1 người thậm chí chưa từng mở miệng nói với mình 1 câu nào. Vậy mới biết thế nào là sức mạnh của "tình yêu sét đánh". Nhỏ đã từng vô cùng tự tin dù phải đứng trước bất kì người đàn ông nào. Nhưng khi gặp Khải , Mĩ Kỳ đã không còn giữ được dáng vẻ tự tin đó nữa. Nhỏ cảm thấy khoảng cách giữa 2 người quá xa, nhỏ sợ khoảng cách đó sẽ khiến nhỏ chẳng bao giờ có được Khải. Và giờ thì cơ hội làm "vợ hợp pháp" của Khải đã đến. Có lẽ quá đột ngột, bất ngờ và hơi... vô lý nhưng Mĩ Kỳkhông thể không nắm lấy nó. Nhỏ sợ không có cơ hội thứ 2.
-Em nghĩ đã có người thông báo về lễ cưới cho anh rồi nhưng em vẫn muốn tự mình nói ra... Cha bảo em chỉ cần lên kể hoạch và lo vụ khách mời, tiền tổ chức cha sẽ lo hết. Cha bảo đó là... ý của anh.
-Chúng ta sẽ... kết hôn ở thánh đường, chỉ có anh và em, có cha sứ chứng giám. Đã hơn 1000 lần em tưởng tượng cảnh ấy trong mơ, không ngờ rằng cuối cùng giấc mơ đó cũng trở thành sự thật. Và càng không ngờ, ngườì thực hiện nó cùng em... lại là anh – Mĩ Kỳ khẽ mỉm cười – Sau đó sẽ có 1 party lớn ở ngoại ô. Em biết anh không thích những nơi ồn ào nhưng cả cha anh lẫn cha em đều muốn đám cưới phải thật linh đình...
-Anh à, em không biết anh cảm thấy thế nào nhưng em thì... vui lắm... sợ nữa! Ngày đó càng đến gần, bên cạnh niềm vui, nỗi sợ trong em ngày càng lớn. Em sợ tất cả chỉ là giấc mơ... em sợ nếu tỉnh dậy sẽ không còn cơ hội ở bên anh nữa... vì vậy, nếu đây là mơ thì hãy cho em mơ đến cùng, đừng để em thức giấc quá sớm anh nhé! Tình cảm của em hoàn toàn chân thành và nghiêm túc... chỉ cần vừa nghĩ đến anh tim em đã đập rộn ràng... chỉ cần nhớ đến anh em đã có thể cười cả ngày... - Mĩ Kỳ cười - Dù vậy, em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần làm 1 người vợ tốt lắm đâu...
-Gặp lại nhau vào... ngày cưới, anh nhé, ngày mà anh sẽ mãi mãi thuộc về em, chỉ riêng mình em thôi... Em ... Hạ Mĩ Kỳ này... sẽ không-bao-giờ buông tay anh ra đâu.
Cuộc sống luôn có nhiều thay đổi và những sự ràng buộc... Đôi khi con người phải thay đổi vì những ràng buộc ấy... Đôi khi con người vì sự ràng buộc... nên không thể thay đổi... Như câu chuyện về quyền lực và tình yêu... rốt cuộc thì, những thay đổi và ràng buộc của cuộc sống nhiều tham vọng vô đáy của con người... hay cái gọi là tình yêu trong trái tim sẽ chiến thắng???.... Không gì là không thể!!!
...............
Thứ 7. Ngày cưới.
-Cậu chủ, sắp đến giờ rồi. Xe đang ở ngoài, cô dâu đang đợi cậu ở thánh đường...
Tay quản lí đặt 1 hộp to đựng bộ vest trắng lịch lãm xuống bàn, quay người bước về phía cửa. 1 lúc sau... Khải rời khỏi bệ cửa sổ... lại gần chiếc bàn, lấy chiếc áo khoác trắng vắt lên thành ghế, mặc vào và kéo khóa cao cổ - che gần hết chiếc tai phone. Cậu kéo ngăn kéo, lấy chiếc lưỡi trai đen đội sụp xuống. Khải không hề có ý định để kẻ khác nhìn thấy mặt mình – dù cho hôm nay cậu là chú rể đi chăng nữa.... 5 phút sau, Khải lặng lẽ rời khỏi phòng.
Âu Dương Na