12h trưa
Na Na cựa người, cố mở đôi mắt cứ muốn díu lại. Cô vẫn thấy đầu hơi choáng, những hình ảnh ban sáng chợt ùa về. Kí ức bị cắt đoạn và Na Na không hiểu sao không nhớ nổi đang lúc lên đỉnh thì xảy ra chuyện gì .Dù không nhớ được nhưng Na Na nghĩ đó là những giây phút tuyệt vời, tuyệt vời tới mức khiến cô mụ mị mà không còn nhớ gì . Na Na chợt cười, mất nhiều thời gian để cô chế ngự con thú hoang trong người, rốt cục chính Tỉ lại là người khơi dậy nó. Na Na xoay người, nhận ra bên cạnh mình, dưới tấm chăn mỏng, Tỉ vẫn ngủ ngon lành.
Na Na chống tay, dướn người dậy, vẫn tư thế nằm nghiêng và thích thú ngắm nhìn người con trai ấy. Ngón tay Na Na vuốt nhẹ lên tóc Tỉ
- Có lẽ... anh mệt quá! Anh mà cứ dùng cách ấy dụ dỗ tôi thì có ngày tôi mất trắng thôi.
Tỉ chợt động đậy mi mắt, đôi mắt từ từ mở ra. Cậu hơi nghiêng đầu nhìn Na Na , chỉ nhìn thôi, bằng ánh mắt vẫn như vô hồn.
- Nói xem lí do anh thay đổi là gì vậy? Vì... nhận ra tình cảm với tôi sao?- Na Na chợt cười, như 1 câu đùa.
Ánh mắt nhìn thẳng lên trần nhà, Tỉ im lặng. Na Na cúi xuống hôn lên khóe môi cậu:
- Được rồi! Nếu thế thì tôi thừa nhận. Tôi không thể xa anh nữa, không thể! VÌ tôi... hình như đã yêu anh thật rồi! Rất nhiều!
Phòng 102
Mĩ Kỳ dùng khăn giấy ướt nhẹ nhàng lau những vết máu đã khô lại trên bàn tay Khải . Cậu mặc kệ.
- Xin anh, đừng tự hành hạ mình nữa. Nếu giận giữ, hãy trút giận lên vợ anh đây này.
Trong lòng Mĩ Kỳ , vẫn hi vọng lời tay quản lí nói chỉ là suy đoán. Dù còn 1 chút cơ hội, Mỹ Kỳ vẫn mong Tuấn Khải sẽ thay đổi, sẽ chấp nhận nhỏ, hoặc chí ít vẫn lạnh lùng như vẻ vốn có của cậu, thì cũng chỉ mình nhỏ ở bên Khải thôi.
Chiều tối. Tỉ chậm rãi dùng bữa trên bàn ăn thịnh soạn. Giờ nãy có lẽ ông Vương đang trên đường về. Na Na quăng cuốn tạp chí lên bàn, lại bàn ăn, kéo ghế ngồi
- Dù sắp chết đến nới hay gặp chuyện khó khăn anh vẫn có thể ăn ngon được nhỉ? Anh có biết tôi đang lo lắng thế nào không?
- Không! - Tỉ tiếp tục bỏ miếng thịt vào miệng
- Điên mất! Tôi đã nói sáng nay cần làm việc quan trọng vô cùng mà. Vì anh mà tôi không làm được. Hối hận chết mất....
- Hối hận? - Tỉ ngẩng lên nhìn Na Na .
- Ừ! Thật sự hối hận, người đẹp ạ! Nhưng nếu quay về lúc ấy, với sức hấp dẫn chết người của anh có lẽ tôi... vẫn làm y như cũ!
Na Na lại cười, đúng là đang lo phát điên lên vẫn không cách nào giận được người con trai này. Cạch! Cửa mở, tay quản lí bước vào
- Ông chủ đã về, cho gọi cô!
- Biết rồi, cha ta thế nào?
- Tức giận và khó mà kiếm chế được ak!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Na Na đứng dậy, đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn cuồng nộ
- Anh cứ tiếp tục dùng bữa ngon nhé... kẻ dụ dỗ!
....
Phòng làm việc của ông Vương
- Cha!
- Con còn dám gọi "cha" sao?
- Con sai rồi!
- À. Con còn biết mình sai! Trước khi nhận hình phạt, nói lí do đi!
- Con... ngủ quên, thưa cha.
- Câm ngay! Đến giờ mày vẫn muốn bảo vệ cho thằng bé đo phải không? Mày điện dại vì tình từ khi nào vậy? VÌ ngủ với 1 đứa con trai mà mày bỏ cuộc gặp quan trọng ảnh hưởng đến mục tiêu của mày và sự nghiệp của cha mày?
Na Na liếc nhìn tay quản lí bằng ánh mắt sắc ngọt
- Con sai rồi!
- Giờ này mày còn nhận sai sao? Mày để Ủy Viên Kang chờ nửa giờ đồng hồ quí báu rồi giận dữ bỏ đi! Mày nghĩ ông ta sẽ để yên và kế hoạch mấy năm nay của cha mày sẽ thực hiện tiếp được?
- Con sẽ tìm cách hẹn lại Ủy viên và noí chuyện cần nói ạ
- Được, để coi mày làm được j. Nhưng trước đó, mày muốn nhận hình phạt gì đây?
- Bất kể điều gì cha yêu cầu, thưa cha!
Giọng ông Vương đột ngột dịu lại
- Sẽ khó khăn đấy!
- Cha nói đi!
- Mày biết vụ thằng Zan Seven, kẻ đã theo ta cả chục năm nay chứ?
- Vâng. Hắn dính vào 1 vụ giết người và đang bị cảnh sát quốc gia truy lùng.
- Với thân phận của nó, nếu không muốn hưởng mức án trên 10 năm tù thì phải sống chui lủi cả đời.
- Ý cha là gì?
- Nhưng nếu con trai của 1 trùm mafia - 1 ông chủ bất động sản lớn vướng vào chuyện này, mức án có thể hạ xuống là 10 tháng. Là hình phạt cũng là yêu cầu của ta! Mày hãy ra đầu thú thay tội thằng Zan đi!
- Con?
- Phải! Thời gian tới ta sẽ phải ra ngoài vài tháng, ta cần 1 kẻ như Zan
- Nhưng cha... cha vì muốn bảo vệ kẻ dưới mà cha muốn con gái mang tiền án và vào nhà đá bóc lịch sao?
- Thứ nhất, đây là hình phạt dành cho sự vô trách nhiệm của mày! Thứ 2. trước khi thế chiến thứ 3 bắt đầu, ta cần 1 khoản tiền khổng lồ dự trữ đề phòng bất trắc.
- Cha muốn điều tra gì trong nhà tù quốc gia chứ?
- Thế giới với 4 bức tường ấy là 1 thị trường lớn cần cung cấp hàng trắng và thuốc kích thích. Ta muốn mày vào đó để tìm hiểu về đươg dây vận chuyển thuốc cấm vào bên trong.
- Bên cha có bao nhiêu kẻ dưới trung thành, hình phạt thế này....
- Vì cần sự trung thành nên ta mới muốn mày làm, để thử lòng trung thành của mày!
Không phải tự nhiên ông Vương nói ra mục đích của mình, mà ông đang buộc Na Na phải nhận hình phạt nếu không muốn bị coi là có ý phản ông.
- Nhưng... 10 tháng, con còn bao nhiêu việc phải làm...
- Chỉ sau 1 tháng, ta sẽ tìm cách đưa mày ra.
- Nhưng .. - Na Na đang nghĩ đến Tỉ hơn là cuộc sống tù đầy mình sẽ phải chịu
- Kẻ nào đã nói sẽ nhận bất cứ hình phạt nào?
- Con... - Na Na khá khó khăn để nói ra điều này- Vâng, con sẽ làm, thưa cha!
Dù khó chịu, Na Na vẫn phải nín nhịn về phòng, dẫu sao cô cũng đã mắc tội lớn với cha. Nhưng hình phạt ngồi tù thì thật quá đáng, Na Na không tưởng tượng nổi 1 tháng bị nhốt 1 chỗ, không chơi bời, không kẻ hầu người hạ, không đi đâu cả, cậu sẽ sống ra sao. Chỉ riêng việc không thấy TỈ 1 ngày cũng làm cậu phát điện lên rồi, giờ những 30 ngày. Mà biết đâu chưa thể ra ngay, ngồi luôn gần năm trời thì Na Na đúng là chết còn dễ chịu hơn.
- Ông chủ, buộc cô cả ngồi tù, có khổ cho cô quá không?
- Để nó biết cuộc sống của nó tốt đẹp thế nào. Sao rồi? Nó đã đến mức si tình quên cả mục tiêu rồi ư? Lại thêm 1 đứa con ta sập bẫy, thằng bé đó cừ đấy.
- Có lẽ ông chủ hiểu nhầm rồi. Việc sáng nay là ngoài dự đoán, cô cả chỉ nhất thời không kiềm chế được ham muốn thôi, cô vẫn coi chàng trai đó là người tình như bao ng khác - Tay quản lí lấp liếm để Tỉ không gặp nguy hiểm, mà có lẽ chính ông Vương cũng khó tin kẻ độc đoán coi sự nghiệp là trên hết như Na Na lại có thể sa vào vũng lầy tình ái không cách nào thoát ra.
Sáng.
Na Na ngồi dưới sàn, ngả đầu lên mép giường. Chẳng có tâm trạng sang khu A ăn nên vài phút nữa đồi ăn nhanh Na Na gọi sẽ được mang đến. Cô muốn tống khứ những gì ông Vương nói ra ngoài nhưng không thể.
Na Na sẽ ở trong phòng nghỉ ngơi vài ngày, ít nhất có thể ở cạnh Tỉ trong suốt những ngày còn ở nhà. Sau đó sẽ tìm cách sắp xếp lại tất thảy công việc trước khi đi đầu thú. Điều cậu lo lắng nhất vẫn là về Tỉ , cô chỉ ra ngoài nửa ngày, cậu cũng gặp rắc rối rồi, đường này cô phải mất tích cả tháng trời.
TỈ đang ngồi trên giường vừa xếp mấy lá bài vừa chờ bữa sáng, chẳng quan tâm đến những điều khó chịu của Na Na .
- Nếu xa tôi 1 thời gian, anh sẽ thấy thế nào?
- Thế nào?
- Biết ngay là anh sẽ nói những chữ vô nghĩa mà. Được rồi, chỉ cần nói có nhớ hay không thôi!
- Đói quá!
- Anh thật là... Ừ, chắc đồ ăn sắp đem tới rồi. À, ta đã cho người đi tìm hiểu, có vài nhóm chuyên gia đang nghiên cứu về căn bệnh của anh. Chưa có kết quả nhưng hi vọng sẽ sớm có. Ít ra thì căn bệnh đó cũng không nguy hiểm tới tính mạng nếu được chăm sóc đúng cách phải không?
- Có lẽ.
- Không biết sẽ thế nào khi con người ta chẳng biết đau đớn và biểu lộ cảm xúc nhỉ? Sẽ ra 1 người xấc xược, không coi ai ra gì như anh sao?
...
- Cậu chủ - Wind nhìn Khải (lại) ngồi trên thành của sổ, nghe mp3 - Buổi gặp hôm qua của ông chủ, cô cả đã phá hỏng 1 nửa. Nghe nói là vì chàng trai đó, cậu ta đúng là khó lường. Nhưng có lẽ chúng ta nên cảm ơn cậy ta, vì đang làm cho cô cả mụ mị vì tình
Cạch! Cửa mở, Mĩ Kỳ đang xách 1 túi đồ ăn nhanh bước vào
- Cậu có thể thôi nhắc đến người tình của chị Na Na trước mặt anh Khải không?
- Vâng.
Mĩ Kỳ đặt túi đồ lên bàn, quay ra nhìn Khải
- Tối qua không ăn, chắc anh đói lắm. Mình cùng ăn nhé.
- Cậu chủ nên biết quí trọng những gì đang có, 1 người vợ xinh đẹp và quan tâm cậu nhường này, cậu sao có thể nhớ tới người con trai khác chứ?
Khải bỗng bước xuống sàn và đi thẳng ra cửa
- Anh Khải !
- Cậu chủ!
Nhưng Khải đã kéo cửa ra ngoài. Cậu muốn tiếp tục công việc dang dở của Nguyên, điều chế thuốc chữa Smith-angen.
...phòng 101
Na Na ngồi gác chân lên bàn đọc tạp chí. Tỉ vẫn dùng bữa sáng trên bàn. Na Na liếc nhìn cậu , chợt cười
- Hết việc làm rồi nên đến ly sữa anh cũng nghịch được sao?
Tỉ đang sờ những ngón tay lên thành cốc, vẻ mặt kì lạ. Rồi cậu nhúng 1 ngón tay vào sữa, giơ lên cho từng giọt rớt xuống từ móng tay.
- Rốt cuộc cậu làm gì thế hả?
- Sữa nóng! - Tỉ ngước lên nhìn Na Na
- Cứ như phát hiện ra châu Mỹ ấy nhỉ, uống sữa nóng buổi sáng mới dễ chịu chứ?
Na Na định cúi xuống đọc tạp chí tiếp thì bất giác nhìn trân trân vào Tỉ
-Anh bảo sao? Sữa nóng?
Có gì đó không đúng... Tỉ đang với lấy con dao cắt.
- Anh định làm gì?
Na Na thấy Tỉ nhấn nhẹ mũi dao vào đầu ngón tay, 1 giọt máu ứa ra. Na Na lập tức lao ra khỏi bàn, đến cạnh cậu , giật lấy con dao ra, túm lấy ngón tay bị thương
- Anh điên sao? Có ai tự làm mình bị thương không? - Na