12h đêm.
Khải đưa tay tắt vòi nước đang chảy xối xả xuống người mình. Khải chỉ cố tìm cảm giác dễ chịu hơn, nhưng đầu cậu vẫn một mớ những suy nghĩ rối mù, tất cả đều về Tỉ .
Cạch! Cửa phòng tắm mở. Mĩ Kỳ chậm rãi bước vào, đôi chân thon dài bước trên sàn ướt, để trần. Nhỏ chỉ mặc duy nhất 1 chiếc sơ mi khá dài, tóc xõa xuống. Nhỏ đã nghĩ rất nhiều, và chỉ còn 1 cách để có thể níu giữ trái tim Khải
- Em yêu anh!
Khải im lặng, nhắm nghiền mắt, chẳng quan tâm ĩ Kỳ nói gì.
- Em chỉ muốn anh biết tình yêu của em lớn thế nào. Em cần anh còn cậu ta thì không! Em yêu anh, cậu ta cũng không! Tại sao người được lựa chọn không phải em? Em là vợ anh kia mà.
Khải từ từ quay lại, nhìn Mĩ Kỳ
- Nhưng cô... không phải cậu ấy!
- Em có thể làm tất cả vì anh! Em có thể hiến dâng tất cả cho anh. Cuộc sống của em, trái tim em và cả...thân thể em nữa.
Mĩ Kỳ đang tháo từng chiếc khuy trên chiếc sơ mi... rất nhanh, rồi kéo tuột nó xuống. Chiếc sơ mi rơi nhẹ xuống sàn
Mĩ Kỳ bước từng bước thật chậm về phía Khải . Người con gái trước mặt đang muốn dâng hiến tất cả những gì quý giá nhất cho cậu, nhẽ ra dục vọng của 1 thằng đàn ông sẽ phải trỗi dậy, nhưng Khải lại nhìn Mĩ Kỳ và vô cảm
Đôi tay đưa lên ôm lấy Khải , cơ thể đẹp và ấm áp của Mĩ Kỳ áp sát vào Khải . Mĩ Kỳ biết dù không có tình cảm nhưng 1 thằng đàn ông cũng không thể từ chối 1 người con gái muốn tự nghuyện hiến dâng... Nhưng!
Khải từ từ đẩy nhỏ ra. Mĩ Kỳ vẫn sững sờ chưa hiểu
- Tôi đã từng ghét cô. Còn giờ, tất cả những gì tôi nghĩ về cô chỉ có 2 chữ: Ghê tởm!
Khải vẫn nhìn trân trân vào Mĩ Kỳ , giọng cậu hạ xuống rồi rít lên 2 chữ cuối cùng. Cậu bước sang và đi thẳng ra cửa.
- Sao anh làm thế với em? - Mĩ Kỳ bỗng bật khóc- Sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy??
Cửa phòng tắm mở ra rồi khép lại. Mỹ Kỳ ngã phịch xuống sàn, người nhỏ run lên, nước mắt chỉ trực trào ra như mưa
- Tại sao cứ phải là cậu ta? Tại sao không phải là em? Tại sao lại tàn nhẫn với em như vậy? Tại sao...
... Khải đi rất nhanh đến thẳng phòng thí nghiệm. Cậu vừa chợt nhớ ra 1 điều quan trọng, thứ chất cuối cùng điều chết thuốc kháng Smith-agen: Angtronskalista. Khải cảm giác đã từng thấy chất ấy ở đâu rồi. Nhưng không lẽ,VƯơng Nguyên đã biết về thứ ấy mà lại chưa thể bắt đầu điều chế thuốc, còn chưa liệt nó vào danh sách chất điều chế? Lý do là gì ...
Trong phòng thí nghiệm, Khải lục tung những xấp tài liệu ở 1 góc bàn, những tài liệu ghi chép chi tiết về những thuốc độc, những chất Nguyên từng điều chế hoặc từng dùng đến. Khải lôi ra 1 xấp được ghim cẩn thận. Ngay dòng đầu tiên có 1 list dài những chất hóa học. Khải lướt nhanh qua từng dòng và dừng lại tại 1 gạch đầu dòng: "Angtronskalista".
Khải đã không nhớ nhầm! Thứ chất cuối cùng ấy là 1 loại chất có (duy nhất) trong... nọc độc của loài rắn độc nhất thế giới - rắng Runi! Đó là lí do Nguyên chưa thể sử dụng nó vào điều chế thuốc. Quá khó để lọc chất đó ra khỏi thứ nọc độc nguy hiểm ấy mà không lẫn tạp chất. Nếu cứ làm liều thì có khi sau khi điều chế thuốc, dùng thuốc chưa chữa được bệnh thì đã chét vì chất độc của nọc rắn rồi. Làm sao để sử dụng Angtronskalista mà không bị nguy hiểm bởi nọc rắn? Bế tắc! Lại bế tắc! Vài tháng trước, Vương Nguyên cũng dừng lại và bế tắc ở đây, và cậu ra đi khi chưa tìm được hướng giải quyết.
...
1 ngày nữa qua đi, khi Khải vẫn đau đầu với việc điều chế thuốc kháng bệnh thì Na Na lại đang cố trân trọng từng giây phút qua đi để ở bên Tỉ . CẬu vẫn mệt và chẳng ăn được gì
- Không tính! ANh hay chơi còn tôi mới chơi lần đầu! Anh xếp nhanh hơn là đúng rồi!
Na Na có vẻ hậm hực tháo hết bộ xếp hình mini ra
- Chơi lại! Phải chơi lại mới được!
Tỉ đẩy bộ xếp hình của mình lại phía Na Na , rồi nằm kềnh xuống gối
- Vẫn thua cho coi!
- Tôi bảo không mà! Vì tôi chưa quen! Không được! Phải chơi lại!
Na Na kéo Tỉ dậy nhưng cậulại nằm phịch xuống, dài giọng
- Khônggggggggggg.... Mệt quá..
NA Na cúi xuống gần Tỉ :
- Không thì cho tôi hôn 1 cái
- Không thích!
-Có cho không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không thích!
- Tôi cứ hôn! - Na Na cúi xuống định đặt môi lên trán Tỉ , nhưng giọng nói của tay quản lí ngoài cửa phòng làm cô dừng lại
- Cô chủ, chúng ta có khách!
- Mẹ kiếp. ! nói tôi đi vắng rồi.
- Một vị khách quan trọng ạ. Vừa về thành phố sau 1 tháng phải trị liệu tâm lý. Là Lưu Chí Hoành!
Na Na sững người khi nghe đến cái tên ấy. Cô lập tức bước xuống giường
- Không biết hắn lại làm gì . ANh cứ ở yên đây nhé, tôi sẽ quay về nhanh.
...
-Mời hắn vào phòng khách
- Nhưng ngài CHí Hoành nói muốn gặp riêng ở 1 nơi yên tĩnh ak
- Vậy đưa đến phòng 22, gọi người mang trà tới
- Vâng!
... Na Na bước vào phòng 22, căn phòng khá rộng vì đồ đạc đơn giản, chỉ có 1 bộ bàn ghế tiếp khách
- Để ngài Lưu đến tìm thế này, thật thất lễ quá!
Na Na bắt đầu bằng giọng lịch sự và cung kính. Chí Hoành quay người, sau 1 tháng điều trị tâm lý, hắn thoát khỏi nỗi ám ảnh về 1 thiên thần mắt nâu và rõ ràng bây giờ, hắn muốn Na Na phải trả giá vì những gì hắn đã phải chịu đựng
Ủy viên nhà Lưu sẽ ra tranh cử tổng thống, % trúng cử là không nhỏ nên Na Na phải cố gắng giữ quan hệ với gia đình nhà Lưu nếu muốn sống yên.
- Thời gian qua, cô vẫn sống tốt chứ? - Chí Hoành lên giọng vẻ mỉa mai
- Vẫn ổn, thưa ngài
- Còn tôi thì vì cô mà chẳng được sống yên ngày nào!
- Đâu dám thất lễ như vậy. Nhưng tôi cũng sẽ theo lời ngài nhận 1 phần trách nhiệm về mình. Nhẽ ra ngày đó tôi không nên để ngài gặp người con trai của tôi. Để rồi cậu ấy biến mất không dấu tích và thật khó khăn cho ngài Chí Hoành rồi.
- Cô vẫn biết mạnh miệng như vậy, Âu Dương Na Na! Cô đã đoán được tôi đến đây với mục đích gì?
- Có lẽ ngài định trách phạt tôi, nếu không muốn nói là "trả thù". - Na Na chợt cười nhạt- Tôi sẵn sàng nhận bất cứ hình phạt nào
- Bất cứ hình phạt nào sao?
- Phải!
- Không nặng lắm đâu. Tôi cũng chỉ muốn thử 1 chút thứ chính tay cậu đã chế tạo ra thôi.
Na Na sững lại... khi thấy Chí Hoành đang rút ra 1 khẩu súng. Đúng như hắn nói: do Na Na chế tạo ra! Là khẩu K300! Na Na đang cố dò xem khẩu súng có phải hàng nhái không, nhưng nó giống y 1 chiếc thật
- Ngạc nhiên lắm không? Cha cô nói thứ này chỉ có đúng 2 cái, và ông đã tặng lại 1 cái cho cha tôi!
Phải, K300 Na Na chỉ chế tạo 2 chiếc, vì chưa thể mặc cả 1 cái giá xứng đáng với Liên Bang. Một cái Na Na giữ, còn 1 cái, rõ ràng là ông VƯơng đã tặng ngài Ủy viên để lấy lòng.
- Xem nào, ông Vương nói thứ này có khả năng cảm ứng tuyệt vời, đã lên đạn thì mục tiêu không còn cơ hội sống. Tôi chưa có dịp để thử kia. Không biết cô có vui lòng giúp không?
Na NA nuốt khan, tên Chí Hoành đúng là định trả thù thực sự
- Nó không phải thứ để chơi đâu, ngài Lưu
- Vậy sao? Còn tôi thì thấy nó là 1 trò chơi thú vị đấy.
Chí Hoành giơ họng súng lên, nheo mắt lại, như đang tìm mục tiêu.
- Thú vị đến cỡ nào, anh CHí Hoành?
- Ồ, đây chẳng phải tiểu thư nhà Hạ sao? -Mĩ Kỳ vừa bước vào, CHí Hoành tở vẻ thích thú nhưng chưa chịu hạ súng
- Lâu quá không gặp. Em nghe nói anh đến khu biệt thự nên em đến chào hỏi. Nhưng giờ em không còn là tiểu thư của cha em nữa mà trở thành cô chủ nhà Vương rồi, anh quên nhanh vậy. Mà anh không thể hạ thứ đó xuống được sao?
- Anh nghe nói nó thú vị lắm - Họng súng vẫn tiếp tục đưa đi cho đến khi hướng thẳng vào Na Na thì dừng lại - Chỉ cần lên đạn thì nó đã tự động nhận dạng mục tiêu và đến lúc bóp cò, dù họng súng chĩa về phía nào, mục tiêu chạy bao xa thì đạn vẫn bay tới ghim đúng chỗ.
Mĩ Kỳ thấy bất ổn khi họng súng trên tay Chí Hoành vẫn chĩa về phía Na Na và hắn đang nhìn Na NA đầy thích thú.. Mĩ Kỳ đã biết CHí Hoành đến để trả thù Na Na
- Có gì thì nên nói chuyện giải quyết. Anh CHí Hoành, em không thích súng ống gì đâu, anh không thể cất thứ đó đi được sao?
- Phải đấy ngài Lưu- Tay quản lí của Na Na bước vào khi nhận ra tình hình có vẻ căng thẳng . -Ngài đang ở khu biệt thự nhà Vương, ít ra nên nể mặt ông chủ tôi 1 chút !
- Thì ra các người kéo đến đây vì lo cho Âu Dương Na Na sao - Davinci chợt cười - Vui lắm, càng nhiều người thì trò chơi càng vui!
Xạch xạch!
Cả Na Na , Mĩ Kỳ và tay quản lí cùng sững sờ, khi... Chí Hoành vừa lên đạn và khẩu K300 vẫn hướng thẳng vào Na Na !!
Lập tức, đàn em của Na Na lao vào, những họng súng chĩa vào người Chí Hoành, nhiệm vụ của chúng chỉ có 1: bảo vệ Na Na!
Chí Hoành lại cười:
- Thêm nhiều chó canh càng vui nữa! Chúng mày dám bắn tao?
- Bỏ súng xuống! - Na Na ra lệnh, đám đàn em nhìn nhau
- Tao bảo bỏ xuống, lũ khốn!- Na Na dằn giọng tiếp, chúng đành phải hạ súng. Na Na hiểu làm hại Chí Hoành sẽ có hậu quả gì. Quan trọng bây giờ là tay hắn đang cầm K300, ngón tay chỉ việc kéo nhẹ thì Na Na sẽ chết chỉ sau 30s
- Ngài Lưu- Giọng Na Na hạ xuống lịch sự hơn - Thế này thì hơi quá đáng rồi!
- Anh Chí Hoành, bình tĩnh có gì nói chuyện đã, em xin anh đấy.
Mĩ Kỳ cố nài nỉ nhưng Chí Hoành chẳng có vẻ gì là sẽ bỏ qua cả, tay hắn từ từ hạ xuống nhưng ngón tay vẫn ghì lấy cò súng
- Gì mà nghiêm trọng thế - GIọng hắn giễu cợt - Tôi chỉ định thử dùng món quà cha cô tặng tôi thôi. Có thể không nhỉ? Dù họng súng chĩa về phía nào thì con mồi cũng sẽ chết??
Mọi người trong căn phòng gần như nghẹt thở khi hắn giơ khẩu súng lên trước mặt, ngón tay mân mê trên cò súng
- Thử nhé! - Ngón tay hắn bỗng ghì chặt hơn lấy cò và bắt đầu kéo... Cơ thể Na Na căng cứng!
- Đếm cùng nào... 1...
- Anh Chí Hoành!
- Ngày Lưu!- Giọng Chi và tay quản lí cùng cất lên thảng thốt
- 2... 2 rưỡi... - Chí Hoành nhếch mép cười - 3!!!
Và...
- Khoan đã! - Phá vỡ bầu không khí tưởng như ngạt thở là 1 giọng nói nhẹ như sương. Ngón tay CHí Hoành khựng lại! Đôi chân trần đang tiến vào... Đám đàn em của Na Na tản ra nhường đường, chúng cũng đang mở căng mắt nhìn...
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về... phía Tỉ ! Còn tên Chí Hoành, khi võng mạc vừa đủ thời gian in lên hình ảnh 1 chàng trai với mái tóc xoăn, .. còn khuôn mặt với đôi mắt màu hổ phách ấy thì...
Là Thiên Thần !!!
Toàn bộ thần kinh của CHí Hoành dường như tê liệt hoàn toàn. Hắn đứng yên như bất động, như chết sững! Mắt hắn không chớp mà chỉ trân trân nhìn chàng trai ấy đang tiến lại gần hắn, gần hơn...
Căn phòng im phăng phắc. Tỉ giờ đã đứng ngay trước mặt CHí Hoành ! Hắn vẫn chưa thể nhúc nhích, chưa thể chớp mắt, và còn chưa dám thở. Tim và tứ chi đang cương cứng lại của Chí Hoành bỗng mềm nhũn và như tan thành nước khi giọng nói trong trẻo ấy lại cất lên
- Không phải trò chơi đâu... nguy hiểm đấy!
Một bàn tay Tỉ giơ lên và ngửa ra trước mặt Chí Hoành . Như bị thôi miên, hắn từ từ đặt khẩu súng lên tay Tỉ không suy nghĩ dù mắt vẫn không dời khỏi khuôn mặt ấy. Ngón tay Tỉ lần lên mình khẩu súng.
- Đã lên đạn... thì mục tiêu sẽ chết? - Tỉ khẽ lắc đầu, tự trả lời cho câu hỏi của mình. Ngón tay cậu nhấn nhẹ lên 1 thanh kim loại mỏng trên mình khẩu K300, nó lập tức bật ra như 1 cánh cửa. Cậu tiếp tục thò tay vào, lôi lên 1 bảng điện tử nhỏ xíu bằng ngón tay, rồi giật mạnh ra cho sợi dây nối với nó bị đứt. Tỉ buông tay, cả khẩu súng và bảng điện từ rơi xuống sàn
Na Na giờ mới thở phào, dù không hiểu tại sao Tỉ biết rõ thiết kế của K300 đến vậy. Cậu vừa phá hỏng bộ phận cảm ứng trên bảng điện tử, tức là việc định dạng mục tiêu đã được xóa bỏ.
CHí Hoành vẫn hồn bay phách lạc, không cách nào để bình thường lại.
- Khi tỉnh dậy... quên hết đi nhé! - Giọng TỈ vừa dứt, tay quản lí của Na Na đã ở sau CHí Hoành và cho hắn một nhát vào sau gáy. Chưa kịp hiểu gì hắn đã ngã xuống và ngất đi. Không biết sau khi tỉnh lại, hắn sẽ phải điều trị tâm lý thêm mấy tháng nữa. Vài tên đàn em của Na Na lại khiêng hắn đi.
Na Na đã đến bên cạnh Tỉ , ôm lấy cậu từ đằng sau.
- Anh giỏi lắm... anh đã cứu mạng tôi đấy.
TỈ xoay người, dựa vào Na Na , trở lại trạng thái mỏi mệt
- Sáng giờ vẫn chưa chịu ăn gì mà, sẽ phải chuyền nữa đấy!
TỈ khẽ lắm đầu.
- Chỉ muốn ngủ thôi... Na Na !
Na Na nhìn ra ngoài cửa
- Tôi biết rồi, chờ tôi dặn quản lí vài điều rồi sẽ đưa anh về phòng nhé.- Na Na kéo Tỉ ra
- Một phút thôi, đứng yên đây chờ tôi!
Na NA rời khỏi, TỈ cố đứng vững lại vì hơi choáng. Nhưng chỉ 1 phút thôi mà, cậu chịu được. CẬu cũng chẳng để ý Thụy An và vài cô giúp việc nữa vừa vào dọn bàn nước, chẳng thấy ánh mắt khó chịu của Mĩ Kỳ dành cho cậu.
Mĩ Kỳ nhìn Tỉ , không thể kìm nén nổi sự ghen tuông và giận dữ trong lòng... "Cậu đã có chị Na na , sao còn khiến anh Khải đau khổ? Anh Khải ngay từ đầu đã là của tôi! Vì cậu mà tôi mới bị anh ấy ruồng bỏ... Phải! Vì cậu!" Trong 1 giây, lòng Mĩ Kỳ bùng lên nỗi phẫn uất tột cùng. Nhỏ nghĩ đến Khải , người đàn ông nhỏ yêu rất nhiều, đã thuộc về nhỏ và cuối cùng nhỏ vẫn chẳng thể giữ được . Tất cả chỉ bởi sự tồn tại của Tỉ ! Khoảng khắc không lý chí ấy, Mĩ Kỳ chợt thấy... khẩu K300 nằm yên vị dưới sàn! Và rõ ràng là nó còn đạn!
... Mĩ Kỳ cúi ng định nhặt khẩu súng lên, nhưng 1 bàn tay khác nhanh hơn đã túm lấy trước. Mĩ Kỳ ngước lên, là Thụy An!
- Cô chủ không phiền... nếu tự tay tôi làm?
- Nhưng