...10 giờ đêm.
Trong phòng tắm, chiếc sơ-mi cùng mấy vỉ thuốc đã hết cháy vụn. Khải nhìn vào gương, thấy vết thương ở vai đã liền lại, có lẽ sẽ thành một vết sẹo lớn. Ở bên cánh tay trái, gần vai, cũng có một vết sẹo nữa, khá dài nhưng đã hơi mờ đi. Khải hiểu rõ vết sẹo ấy từ đâu mà có - trong một phút không kiềm chế được bản thân, Khải đã quyết định một việc được coi là dại dột - nhưng đến giờ thì điều đó giúp ích cậu được khá nhiều...
Khải kéo chiếc hộp để trên thành đá cao xuống, lấy ra một lọ chứa nọc và một xilanh mới. Cứ 24 giờ trôi qua Khải sẽ lại tiêm thứ này vào người. Chỉ có vậy, máu cậu mới đủ Angtronskalista để cho vào cơ thể Tỉ. Cơ thể cậu ấy càng thích nghi với thuốc thì càng cần nhiều Angtronskalista hơn. Khải biết rõ thứ thuốc cậu pha chế và cả độc tố trong nọc rắn nguy hiểm với mình thế nào. Lần dùng đầu tiên chỉ cho phản ứng nhẹ là những cơn đau tim liên tục, nhưng lần hai, lần ba,... nhiều nữa thì sự việc sẽ nghiêm trọng hơn. Nọc sẽ để lại nhiều chất độc trong tim cậu và Angtronskalista sẽ ngăn chặn quá trình sản sinh bạch cầu của máu, cần thiết cho Tỉ nhưng với Khải lại giống như đang tự sát...
Mặc kệ tất cả, Khải vẫn chọc mũi kim vào tay, bơm thứ giết người ấy vào cơ thể. Cậu cảm nhận rõ, tim mình nhói lên liên tục khi nọc độc trong xilanh cạn dần....
Khải ra khỏi phòng tắm, tiến lại phía giường... Tỉ đang ngồi trên mép giường, mặt (lại) xịu xuống. Cậu bắt đầu thấy mệt. Khải thấy Tỉ vẫn y nguyên lúc mới tắm xong: tóc ướt rượt nước, người quấn khăn tắm và một bộ đồ ngủ vứt ở bên, Khải cúi xuống.
- Em sao vậy?
- Mệt.
Tay Khải chạm nhẹ vào ngọn tóc ướt của Tỉ lên:
- Thế này sẽ cảm đấy! - Khải rướn người lấy chiếc khăn ở đầu giường rồi nhẹ nhàng lau tóc cho Tỉ, cậu ngoan ngoãn như một chú cún con, im lặng tận hưởng cảm giác được chăm sóc.
- Được rồi... em lên giường thay đồ đi - Khải quay người định vứt chiếc khăn ướt vào phòng tắm. Nhưng, cậu dừng lại vì một bàn tay yếu đuối (lại) víu lấy áo cậu.
- Em cần gì sao?
Tỉ lắc đầu.
- Em phải thay đồ trước khi cảm lạnh!
Lại một cái lắc đầu, Tỉ liếc nhìn chân mình. Khải cũng nhìn xuống... cố đoán ra ý cậu. Cậu nhận ra hai bàn chân Tỉ... đều ướt. Chiếc khăn trên tay Khải thì cũng đã ướt luôn rồi...
Khải tháo khuy áo, cởi chiếc sơ-mi ra... Và... ngồi xuống, đặt chiếc sơ-mi xuống đất, nhẹ nhàng nâng hai bàn chân Tỉ lên, đặt vào. Cậu dùng áo mình lau hai bàn chân ấy, thật nhẹ tay, như nâng niu những hạt ngọc trai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một bàn tay Tỉ khẽ đưa lên sờ vào vết thương đã lành trên vai Khải.
- Khỏi rồi!
- Ừ! - Khải đứng dậy. - Giờ em thay đồ được chưa?
Khải vứt chiếc áo và cái khăn vào phòng tắm, nhưng cố nán lại mấy phút chờ Tỉ thay đồ xong. .. Khải trở ra lấy chiếc sơ-mi khác và lại gần giường ngủ khi tay còn chưa khuy xong áo.
- Em muốn ngủ không?
Tỉ khẽ gật đầu, Khải bế cậu lên, đặt vào phía trong chiếc giường, kéo chăn đắp cho cậu.
- Ngủ ngon... - Khải cúi xuống hôn nhẹ lên trán Tỉ, lúc này cậu mới chịu nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ trong phút chốc, vì cậu mệt, có lẽ lần tiêm đầu đã hết tác dụng...
Khuya... Khải vẫn ngồi dưới sàn, dựa thành giường, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Phòng ngủ tắt hết đèn để Tỉ ngủ thoải mái hơn, chỉ có một góc sáng mờ mờ từ laptop hắt ra.
....
- Vương Nguyên! Vương Nguyên! Đừng!...
Khải bật dậy, trèo lên giường... Tỉ quờ quạng và gọi tên Vương Nguyên trong vô thức... mặt cậu đầm đìa mồ hôi. Khải nắm lấy bàn tay cậu.
- Tỉnh lại đi... em sao vậy?
Tỉ giật mình mở mắt... thở hổn hển, cậu xiết chặt tay Khải.
- Em ổn chứ?
Tỉ lắc đầu...
- Mệt,... mệt lắm, Vương Nguyên. Khó... khó thở nữa...
- Tôi đi lấy thuốc, em sẽ ổn thôi. Đừng sợ, không sao đâu!
Khải vội vã chạy lại phía bàn, mở hộp đồ... cậu cố gắng bình tĩnh hết mức có thể. Bơm vào xilanh 1cc chất điều chế, Khải nhìn lại phía giường, Tỉ nhắm mắt, hổn hển thở... Khải kéo tay áo lên... chọc kim tiêm vào ven và từ từ kéo pit-tông lên.
Khải tiến lại phía giường, bỗng thấy đầu hơi choáng, cậu mất khá nhiều máu trong mấy ngày nay.
Khải ngồi xuống cạnh Tỉ, kéo một cánh tay cậu ra. Tỉ vẫn trong tình trạng mơ màng và khó thở. Lần này cố nhẹ tay hơn, Khải bơm xilanh vào cơ thể Tỉ...
- Vương Nguyên... - Tỉ quay mặt sang, nhìn xuống tay mình, chợt thấy nhoi nhói ở tay. Nhưng lập tức, một bàn tay Khải đưa lên che lấy đôi mắt Tỉ, tay kia của cậu vẫn bơm xilanh từ từ.
- Em đừng nhìn. - Khải sợ dù trong bóng tối mập mờ, Tỉ cũng nhận ra Khải đang đưa vào cơ thể cậu không chỉ một chút chất dịch trong chiếc lọ như cậu thấy.
Rút kim tiêm khỏi tay Tỉ, tay Khải không che mắt nhỏ nữa, Tỉ đã ngủ thiếp đi...
Khải kéo chăn lại cho cậu, tay áo cậu nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt Tỉ.
- Tỉnh lại... em sẽ ổn.
... Phòng làm việc ông Vương.
- Vậy là ông chủ sẽ để cậu ta yên?
- Thứ quan trọng với ta là Tuấn Khải! Thằng bé đó... sao cũng được.
- Sao ông chủ nghĩ đơn giản vậy? Em chắc ông chủ đã biết rồi... cậu Tuấn Khải có khả năng đặc biệt! Và thay vì dùng nó để phục vụ ông chủ, cậu hai lại dùng nó để bảo vệ cậu ta! Cậu ta là một mối nguy hiểm cần trừ khử!
- Bởi nó có khả năng ấy, nên ta mới lo lắng khi muốn áp đặt nó. Còn thằng bé đó, không phải bây giờ, nhưng đến lúc cần thiết... ta sẽ xử!
- Đợi đến khi đó... không biết cậu ta đã làm những gì rồi!
- Ngươi có ý kiến này hay sao?
- Bây giờ thì chưa. Nhưng nếu ông chủ bỏ qua, em sẽ tự mình đẩy cậu ta xuống Địa Ngục! - Thụy An khó chịu quay đi.
Ông Vương hơi ngả người dựa ghế, nhìn theo... Khóe miệng ông ta khẽ nhếch lên thành 1 nụ cười....
... Sáng.
Sau lần tiêm thứ hai, Tỉ thấy người