Lâm Dạ Mễ xuyên qua đây cũng được ba ngày rồi, ngày ngày ngoại trừ lẽo đẽo đi theo sau Trần Minh ra nàng cũng chẳng đi đâu.
Hôm nay Trần Minh lại bận công việc buôn bán bên xưởng vải của gia đình, từ sớm hắn đã đi mất, tới lúc Dạ Mễ thức dậy thì mới phát hiện chỉ còn một mình nàng ngây ngốc trong trang viên.
Nàng bị buồn chán đến sắp chết rồi!
Lâm Dạ Mễ ôm mặt, nhìn lên trời ai oán. Nàng ngồi trên bục trước cửa phòng nhàm chán nhìn mây bay qua bay lại.
Trong miệng nàng lẩm bẩm hai chữ: "Thất tình, thất tình,... " Rốt cuộc nàng làm sao để tìm ra thất tình để sớm quay về đây.
"Tiểu thư, người uống canh bồ câu đi, em vừa mới hầm xong." Ngọc Linh bên ngoài bước vào, trên tay cầm thêm một cái nồi khói bốc lên nghi ngút.
Nghe đến canh bồ câu, sắc mặt Lâm Dạ Mễ không khỏi xám xịt. Lại uống canh bồ câu nữa sao? Liên tục ba ngày nay nàng đều uống canh bồ câu, hiện tại nàng chỉ nghe đến chữ canh với chữ bồ câu liền lập tức toàn thân cảm giác buồn nôn.
Tất cả cũng đều tại Trần Minh, hắn biết nàng không thích uống thuốc liền không ép nàng uống thuốc, mặt khác lại ép nàng uống canh bồ câu. Đây rõ ràng là tàn sát bồ câu bừa bãi a.
Lợi dụng lúc Ngọc Linh đang tìm kiếm cái bàn để đặt cái mâm xuống, Lâm Dạ Mễ trực tiếp co giò bỏ chạy.
"Ngọc Linh, canh đó ta cho em đó, ta đi trước đây." Nàng nói ra phía sau, tốc độ chân chạy càng nhanh hơn.
Ngọc Linh khóc không ra nước mắt, vội vén váy đuổi theo: "Tiểu thư, canh bồ câu rất ngon, người mau uống đi, đừng làm khó nô tỳ." Nếu để Trần thiếu gia biết nhất định nàng ta cùng với đầu bếp đều bị đem ra chém chết a
Lâm Dạ Mễ biết canh bồ câu rất ngon, nhưng uống liên tục như thế, mỹ vị cũng trở thành đất sét.
Nàng có chết cũng không uống!
Lâm Dạ Mễ lại tăng tốc, nàng chạy thêm được vài ba bước thì nghe loáng thoáng phía sau Ngọc Linh kinh hoảng kêu lên: "Cẩn thận!"
Nàng chưa kịp dừng lại thì đầu liền đâm sầm vào ngực người khác. Lâm Dạ Mễ xoa xoa cái mũi thấp tịt của mình ai oán.
Nàng còn chưa kịp ngước mặt lên nhìn xem là ai, thì đã nghe giọng Ngọc Linh sợ hãi nhận lỗi: "Thiếu gia, tiểu... thiếu phu nhân không chịu uống canh, là do nô tỳ thất trách." Theo thói quen, Ngọc Linh định gọi Lâm Dạ Mễ là tiểu thư nên vội sửa lại.
Lâm Dạ Mễ xoa xoa cái mũi của mình vừa nhìn Trần Minh, sau đó lại nhìn Ngọc Linh thở dài ngao ngán. Nàng nhận thấy được, hắn căn bản không có tức giận, có vẻ như hắn đang thắc mắc tại sao nàng lại chạy loạn mà không chịu uống canh. Mà Ngọc Linh kia, bộ dạng lại sợ đến mất mật rồi, cứ như không ép nàng uống hết canh thì sẽ bị lôi ra xử tử ngay tại chỗ vậy.
"Thời gian qua, chàng sống quả thật không dễ." Lâm Dạ Mễ bâng quơ nói một câu.
Trần Minh không hiểu sao nàng nói vậy bèn nhíu mi nhìn nàng chằm chằm.
Lọt vào mắt Ngọc Linh chính là Trần Minh bị Lâm Dạ Mễ chọc cho tức giận, sắp sửa bị lôi ra lăng trì.
Ngọc Linh sợ hãi vội chắn trước mặt Lâm Dạ Mễ khóc lóc cầu xin: "Thiếu gia, xin hãy tha cho thiếu phu nhân một mạng, người muốn đánh thì đánh nô tỳ, nô tỳ da dày có bị đánh cũng không sao, nhưng thiếu phu nhân vừa mới ốm dậy, nhất định chịu không nổi."
Nếu như Ngọc Linh đang diễn kịch, Lâm Dạ Mễ nhất định sẽ cười to ba tiếng bảo nàng ta diễn quá lố rồi. Nhưng nàng biết, nàng ta không phải diễn, tiểu nha hoàn này thật sự đang sợ hãi, đang lo lắng cho nàng, khiến nàng dở khóc dở cười.
Mặt Trần Minh mặc dù bị liệt nhưng cũng có thể cảm nhận được da đầu hắn đang giật giật.
Một người thì khóc lóc sợ hãi thiếu chút đem nước mắt nước mũi ra rửa mặt, còn một người thì bụm miệng hai vai không ngừng run run cố nhịn cười. Hai chủ tớ nhà này đang cố làm trò gì vậy?
Hắn khi nào thì muốn đánh Mễ Mễ?
Lâm Dạ Mễ hít sâu một hơi, cố gắng nhịn cười. Nàng kéo tay Trần Minh giọng run rẩy nói: "Đi."
"Đi? Thế còn canh?" Không phải nàng rất thích uống canh bồ câu sao. Ba ngày trước nhìn thấy nàng uống trông vô cùng thỏa mãn như thể được ăn mỹ vị tuyệt nhất thế gian vậy. Vì thế, hắn cố tình kêu người đi khắp chợ mua tất cả bồ câu về để mỗi ngày nấu cho nàng ăn.
Nghe đến canh, Lâm Dạ Mễ không kìm được trợn to mắt: "Chàng còn nói, mỗi ngày đều bắt ta ăn, chàng định ướp ta thành bồ câu luôn à?"
Trần Minh ngẩn người ra: "Không phải nàng thích ăn sao?"
"Thích ăn cũng đâu cần mỗi ngày đều phải ăn, thức ăn ngon đều bị chàng làm cho thành món ăn kinh tởm hết rồi. Ta không muốn ăn nữa, sau này không cần nấu nữa."
"Ừ, vậy sau này không nấu nữa. Thế còn nồi canh kia?" Trần Minh chỉ nồi canh, quay lại vấn đề lúc đầu hỏi.
Lâm Dạ Mễ trợn to mắt, giơ trảo nhéo cái mặt liệt cơ của Trần Minh, nàng vừa nhéo vừa trợn mắt: "Chàng bị ngốc à, ta đã bảo là không muốn ăn."
Trần Minh đứng yên để nàng nhéo không nói gì. So với bộ dáng sợ hãi như thấy ma quỷ của nàng trước kia, hắn thích thấy nàng hoạt bát như hiện giờ hơn.
Ngọc Linh đứng sau lưng bị hành động của Lâm Dạ Mễ làm cho há hốc mồm, sắc mặt trắng bệch. Ách, tiểu thư có phải bị đập đầu mạnh quá nên khùng rồi hay không. Tiểu thư vậy mà lại dám nhéo mặt tên ma vương kia, hắn nhất định sẽ băm vằm tiểu thư cùng với nàng ta ra thành cám mất.
Nhìn kìa, hắn tức giận rồi. Tiểu thư của tôi ơi, ngài mau bỏ hắn ra đi T^T.
Ngọc Linh sợ hãi định bước lên ngăn cản thì Lâm Dạ Mễ buông tay ra, lôi kéo Trần Minh đi mất. Trước khi đi, nàng không quên nói với Ngọc Linh: "Canh đó ta cho em đấy, em ăn đi."
Ngọc Linh nhìn bóng dáng Lâm Dạ Mễ lôi kéo Trần Minh đi xa dần, thần người nhìn nồi canh. Nàng thật sự ăn canh được sao?
Bước ra khỏi cổng trang viên Lâm Dạ Mễ mới chợt nhớ rằng Trần Minh về chỉ vừa về nhà thôi, hắn hiện mệt sắp chết rồi vậy mà còn bị nàng lôi đi. Nàng vốn chỉ muốn tách Trần Minh cùng với Ngọc Linh ra thôi, do lúc nãy nhìn mặt xanh mét của nàng ta, thấy tội quá đi mất. Chỉ không ngờ là kéo đi một hồi mới phát hiện, cả hai hiện đang ở bên ngoài trang viên.
Lâm Dạ Mễ nhìn Trần Minh, giọng đầy áy náy: "Chàng chắc mệt lắm rồi, hay là chúng ta quay lại đi."
Nàng định xoay người quay trở lại vào trong thì bị Trần Minh ngăn lại. Giọng hắn trầm thấp ôn nhu đầy sủng nịnh nói: "Không mệt."
Lâm Dạ Mễ biết Trần Minh gạt người nhưng hắn đã bảo không mệt nàng cũng không thể ép hắn quay trở lại.
"Nàng muốn đi đâu?" Thấy Dạ Mễ không nói, Trần Minh mở lời trước.
"Ách, cái này ta cũng không biết." Nàng gãi gãi đầu ngại ngùng, thật ra ở chỗ này vô cùng lạ lẫm, nàng thật sự không biết có những nơi nào có thể đến.
Trần Minh không gấp, hắn đứng yên chờ nàng nghĩ ra nơi muốn đi. Lâm Dạ Mễ thân hình rất thấp, đứng chỉ tới vai hắn. Nhìn nàng đối diện với hắn vô cùng bình thường, không xem hắn như là quái vật. Nhiều lúc hắn ngỡ như đây là một giấc mơ, sợ rằng khi tỉnh dậy thì mọi thứ lại trở về như cũ. Vì thế lúc này đây, hắn luôn muốn nhìn nàng nhiều thêm một chút.
"Có chỗ nào có chợ đêm không, ta muốn đi chợ đêm?" Lâm Dạ Mễ nhìn tràn đầy mong đợi. Nàng chưa từng đi hội chợ bao giờ, hơn nữa lại là chợ đêm ở cổ đại.
Trần Minh bị giọng nói của nàng làm cho sực tỉnh, vội thu những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng lại, sảng khoái đáp: "Được."
Bàn tay to lớn của hắn lại phủ lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, dẫn nàng đi trên con đường lạ lẫm mà nàng chưa từng biết.
Đến chợ đêm, nàng kêu Trần Minh tất cả những thứ nàng chưa từng được ăn lần lượt nếm từng món. Tới một quầy hàng tò he, nàng vô cùng phấn khởi. Đã lâu rồi nàng không được thấy những con tò he như thế này.
Lâm Dạ Mễ nhìn ông chủ nặn tò he phấn khích hỏi: "Vị thúc thúc này, có thể nặn giùm cháu hai con tò he giống cháu và chàng ấy được không?"
Ông chủ nghe thì ngẩn người ra. Thường thì người ta sẽ yêu cầu ông nặn mâm ngũ quả hoặc long lân quy phụng, hoặc hoa sen, hoa mẫu đơn,... chưa từng có ai yêu cầu nặn chính bản thân như vị cô nương này.
"Không được sao?" Lâm Dạ Mễ thất vọng hỏi.
Ông chủ cười hà hà đáp: "Được, được, mời hai vị chờ một lát."
Ông chủ nhanh chóng lấy cục bột ra, nhào nhào vài cái, sau đó bắt đầu nặn tò he bé gái. To he bé gái nặn xong, mặc dù không giống nàng hoàn toàn nhưng cũng hao hao vài phần. Nhất là lúm đồng tiền má trái kia, ông chủ cố tình tạo luôn trên mặt con tò he.
Ông chủ lại nhào
nhào bột, chuẩn bị tạo con tò he bé trai thì ông nhìn Trần Minh cười khó xử: "Vị công tử này, cậu có thể nở nụ cười không."
Trần Minh thoáng cứng người sau đó trầm mặc, Lâm Dạ Mễ vội lên tiếng: "Thúc cứ nặn chàng ấy như thế này đi, không cần phải cười."
Rất nhanh lúc sau con tò he bé trai được nặn xong, khuôn mặt con tò he đúng như yêu cầu của Lâm Dạ Mễ không cần nặn nụ cười. Nhìn mặt con tò he đơ đơ giống mặt Trần Minh, ý cười trên khóe môi nàng càng đậm.
Lâm Dạ Mễ cầm hai con tò he so với nhau thì càng thích ý. Ông chủ nặn tinh tế đến mức con tò he hình nàng chỉ cao đến vai con tò he hình Trần Minh, giống chiều cao thực của nàng so với hắn.
Nàng cầm hai con tò he vui thích cười híp cả mắt, đa tạ sau đó đưa tiền cho ông chủ nhiều hơn một ít. Hiển nhiên là nàng móc tiền từ túi Trần Minh.
Suốt cả đường đi, nàng không kìm lòng được mà đem hai con tò he đó ra nhìn, sau đó lại cười tủm tỉm.
Trần Minh không kìm lòng được hỏi: "Nàng thích đến vậy sao?"
Lâm Dạ Mễ thẳng thắng đáp: "Ừ, thật thích, nhìn chúng xem, rất giống chúng ta nga."
Trong mắt Trần Minh tràn đầy ý cười, nếu hiện tại hắn có thể cười, hắn hẳn so với nàng cười càng tươi.
Lần đầu tiên hắn bất lực vì bản thân không thể cười, hắn khát vọng bản thân có thể cười.
Lâm Dạ Mễ ngắm nghía tò he một hồi, chợt không đầu không đuôi hỏi một câu: "Mọi người từ trước đến giờ đều giống như Ngọc Linh ban chiều, sợ hãi chàng như vậy?"
Ngọc Linh trong miệng nàng hẳn là người lúc chiều đi, Trần Minh nhớ đế sắc mặt trắng bệch của nàng ta sau đó lại nhớ đến những người kia cũng đồng dạng thì gật đầu.
"Như vậy thật cô đơn a." Nàng cầm hai con tò he trong tay xoay xoay.
Bước chân Trần Minh thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh liền bước tiếp. "Quen rồi"
Giọng nói của hắn trầm ổn nhưng nàng nghe sao cũng cảm thấy chua chát. Nếu có thể biểu lộ cảm xúc trên mặt, hẳn hiện tại hắn đang nở nụ cười khổ hoặc chính là nụ cười nhạt đầy châm biếm.
Lâm Dạ Mễ ngước mắt lên nhìn mặt Trần Minh, sau đó lại di chuyển ánh nhìn xuống hai con tò he. Nàng chạy bước dài, cố tình đứng trước mặt hắn, sau đó nở nụ cười thật tươi ẩn hiện lúm đồng tiền, nàng giơ con tò he bé gái trước mặt lên vui vẻ nói: "Chàng cầm lấy cái này, mỗi ngày đều thấy nụ cười của ta là chàng hết cô đơn rồi."
Trần Minh giơ tay đón lấy con tò he, trong đáy mắt lóe lên tinh quang, chứa đầy sự xúc động cùng vui vẻ. Giọng hắn khàn khàn hỏi: "Thế còn con kia?"
Lâm Dạ Mễ vội giấu con tò he bé trai ra sau lưng, phồng má đầy đề phòng: "Này, đừng tham thế chứ, con này là của ta."
Nếu có thể cười, hắn hiện tại sẽ bị nàng chọc cho bật cười ha ha thật lớn. Trần Minh cầm con tò he bé gái lên nhìn, hắn nhìn nụ cười của con tò he không nhanh không chậm nói: "Ta chỉ cần con này là đủ."
Hắn lại xoa đầu Lâm Dạ Mễ như dỗ dành trẻ con: "Con đấy nàng cứ cầm, ta không lấy đâu, đừng lo."
Con tò he đó mặt đơ ra giống hắn, hắn sớm nhìn khuôn mặt mình đến phát chán, thậm chí là có phần ghét bỏ. Lý nào hắn lại giành giật con tò he bé trai đó với nàng. Hắn thích con tò he bé gái này hơn.
Trần Minh cầm con tò he bé gái lên nhìn, ánh mắt đang vui vẻ chợt trở nên u ám.
Khi nàng khôi phục trí nhớ, liệu nụ cười này có mất hay không.
Bất tri bất giác Trần Minh thì thào: "Nếu ta có thể cười thì thật tốt."
Đang trong tâm trạng vui vẻ, Lâm Dạ Mễ thuận tay vỗ vỗ lưng Trần Minh an ủi: "Đừng lo lắng, chàng không thể cười, nhưng chỉ cần ta còn ở đây thì nhất định sẽ cười nhiều thêm một chút, cười luôn phần của chàng."
Trần Minh nhận ra sự bất thường trong lời nói, liền nhíu mi hỏi lại: "Nàng bảo 'chỉ cần còn ở đây' là ý gì?"
Lâm Dạ Mễ biết mình lỡ lời vội cười ha ha che giấu: "Không gì, ý ta là nếu chàng không chán ghét ta, đuổi ta đi, ta còn ở đây liền sẽ cười nhiều thêm một chút."
"Ta tuyệt đối sẽ không chán ghét nàng." Giọng Trần Minh kiên định chắc chắn. Hắn không phải là đang hứa hẹn mà chính là đang tuyên thệ.
Lâm Dạ Mễ bị ánh nhìn nóng bỏng của Trần Minh làm cho toàn thân ngứa ngáy không yên, nàng dậm dậm chân bước đi, vừa cười ha ha vừa nói: "Ta nói đùa thôi, chàng đừng để ý."
Trần Minh im lặng đi theo nàng không nói gì, nhưng kỳ thực vẫn đang để ý. Câu nói lúc nãy của nàng như thể nói rằng một ngày nào đó nàng sẽ rời khỏi đây, câu nói đó khiến cho hắn sợ hãi.
Vì lời nói vô ý lúc nãy của Lâm Dạ Mễ mà không khí giữa hai người có chút trầm xuống, dù nàng cố gắng cũng không thể đẩy cảm xúc người nào đó lên lại.
Hai người đi hết con đường chợ đêm, đang trên đường chuẩn bị về nhà thì cách đó không xa, một hắc y nhân cầm cây dao đâm vào bụng một người đàn ông liên tục mấy nhát.
Lâm Dạ Mễ thấy cảnh trước mắt thì sững sờ.
Hắc y nhân biết hành vi của mình bị nhìn thấy thì cầm cây dao lao về phía hai người bọn họ.
Trần Minh xoay người kéo Lâm Dạ Mễ bảo hộ ra phía sau, nhanh tay nhét con tò he bé gái vào thắt lưng.
Cây dao vừa vung tới, Trần Minh vung tay lên đập vào cổ tay đối phương. Cánh tay hắc y nhân bị tê rần, vội buông cây dao ra. Cây dao rớt xuống nền đất vang lên tiếng keng lạnh lẽo.
Cứ tưởng đã tước được vũ khí của tên kia, không ngờ hắc y nhân lại cầm đoản đao ở trong tay áo ra đâm về phía Lâm Dạ Mễ.
Lâm Dạ Mễ bị kinh hoàng vội hét lên chói tay. Cánh tay hắc y nhân bị Trần Minh chộp lấy, lần này đối phương có phòng bị nên không thể khiến tên kia buông đoản đao ra. Hai người cứ giằng co qua lại, Lâm Dạ Mễ liên tục bị mũi đao hướng đến nên liên tục di chuyển.
Bất ngờ đối phương bị chém một nhát, hắn ôm vai bị chém đứt cuốn cuồn bỏ chạy.
Giao chiến qua đi, Lâm Dạ Mễ cảm giác hai chân mềm nhũn không sức lực ngồi phịch xuống đất.
"Nàng không sao chứ, không bị thương ở đâu chứ?" Trần Minh lo lắng quỳ xuống hỏi.
Lâm Dạ Mễ nặng nề lắc đầu, yếu ớt nói: "Không sao."
Vô tình nàng nhìn thấy tay Trần Minh chảy máu vẫn còn đang nhỏ giọt thì kinh hoảng, giọng không khỏi run rẩy hỏi: "Là do lúc nãy nắm lấy lưỡi dao để cản cho ta sao?"
Trần Minh thật sự rất muốn nở nụ cười an ủi nàng, bảo hắn không sao, nhưng hắn không thể, chỉ có thể dùng giọng cùng ánh mắt ấm áp của mình để trấn an: "Ta không sao, nàng đừng lo."
Trần Minh lại dùng bàn tay lành lặn của mình chỉ con tò he bé gái ở thắt lưng nói đùa: "Nó cũng không sao."
Nàng bị hắn chọc cho phì cười. Nàng biết là hắn muốn làm cho nàng an tâm, không muốn nàng phải đau lòng nên mới có thể đùa ngốc nghếch như thế.
Nàng cũng cầm con tò he bé trai lên mỉm cười nói: "Nhờ chàng, nó cũng không sao."
Cảm thấy Lâm Dạ Mễ đã hết sợ hãi, Trần Minh xé một miếng vải băng bó tay mình sau đó vỗ vỗ đầu nàng trấn an lần nữa.