"Tên ngốc này, yêu yêu cái gì, chàng làm ta sợ chết khiếp."
Trần Minh mặc cho Lâm Dạ Mễ đánh loạn trên người. Nàng không biết, tiếng yêu đó chính là sự chấp thuận mong muốn rời khỏi hắn của nàng. Khi nói tiếng yêu đó, nàng không biết hắn đã có bao nhiêu hoảng loạn, bao nhiêu sợ hãi. Hắn từng vì chấp niệm đối với nàng mà làm nhiều chuyện tàn nhẫn, làm những chuyện trái với lời giáo huấn của tổ tiên, của cha mẹ. Hắn biến bản thân thành một người mà hắn không nhận ra, một người mà chính bản thân hắn trước đây kinh tởm.
Vì nàng, hắn từng có ý định muốn giết người, giết đi kẻ muốn cướp nàng đi, giết kẻ tên Diệu Phong.
Từng có ý định bắt trói nàng, nhốt nàng bên cạnh không cho rời bỏ hắn.
Thậm chí muốn móc mắt những kẻ có ý định xấu nhìn nàng.
Hắn vì nàng sinh ra bao nhiêu ý định xấu xa, nhưng khi tay nàng bị một dao chém trúng, trong lòng hắn đã bắt đầu run rẩy. Khi nàng ánh mắt sợ hãi không ngừng nhìn hắn bảo hắn điên rồi, hắn không còn như trước nữa. Trái tim hắn đã không còn toàn vẹn. Nàng bảo, nàng sợ hãi hắn, nàng bảo, nàng nhất định phải rời xa hắn cho dù có chết, trong lòng hắn hoàn toàn sụp đổ.
Hắn điên rồi, đúng vậy. Hắn biết, hắn đã điên rồi, hắn điên vì nàng.
Đến khi hắn nhận ra bản thân mình đang dày vò nàng, khiến cho nàng sống mà hô hấp cũng khó khăn, khiến cho nàng mỗi ngày thấy hắn như thấy quỷ, sau đó để lại cho hắn một cái xác không hồn lạnh lẽo. Hắn, chấp nhận buông tay.
Hắn buông tay, để nàng có thể tự do hạnh phúc, hắn buông tay để nàng không cần phải sống mà còn đau khổ hơn chết. Sống mà tim chết lặng, sống mà mỗi lần hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, sống mà mỗi ngày cả tinh thần lẫn cảm xúc đều dày vò. Tất cả, hãy để một mình hắn chịu, ai hắn cũng có thể tàn nhẫn, chỉ mình nàng, hắn không nỡ.
Nhưng, nàng lại mất trí nhớ.
Nàng quên hết mọi chuyện về hắn, quên mất nàng đã sợ hãi hắn.
Nàng khiến hắn cảm giác giữa hai người bọn họ dường như vẫn chưa từng có gì xảy ra. Khiến hắn suy nghĩ đây là ông trời ban cho hắn cơ hội thứ hai. Khiến hắn quyến luyến, khiến hắn quên mất ý định từ bỏ nàng, khiến hắn không đề phòng.
Nàng hỏi hắn: Chàng yêu ta không?
Lâm Dạ Mễ, nàng đủ tàn nhẫn.
Nhưng hắn lại yêu nữ nhân tàn nhẫn này. Yêu nữ nhân hướng hắn hai lần khoét tim nhưng vẫn khiến hắn cam tâm tình nguyện để nàng khoét. Để mặc cho nàng khoét đến mức trái tim hắn nhỏ giọt nhỏ giọt, từng giọt thành sông, khoét đến mức không ra hình dạng, đến mức gần như tê tâm liệt phế.
Dù thế, hắn chính là vẫn muốn ở bên cạnh nàng.
Trần Minh phút chốc sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, khiến Lâm Dạ Mễ lo lắng. Nàng xoa xoa cái trán của hắn, ân cần hỏi: "Có phải khó chịu ở đâu không?"
Hắn không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, quyến luyến không nỡ buông tay. Nàng như vậy, bảo hắn làm sao buông tay đây. Hắn vừa vuốt, vừa lẩm bẩm: "Yêu, yêu, yêu"
Hắn muốn nhắc nhở bản thân mình, hắn yêu nàng. Trăm lần, vạn lần không thể tái phạm tổn thương tới nàng. Hắn không muốn lần nữa lại ôm nàng trong tay mà cơ thể lại lạnh lẽo kia. Nàng là tâm can, là bảo bối của hắn. Nhất định, nhất định không thể lại tổn thương nàng.
Lâm Dạ Mễ bị Trần Minh vuốt mặt lung tung khiến cho cả mặt phát ngứa ngáy, nàng túm tay hắn mắng: "Biết rồi, biết rồi, chàng yêu ta, yêu yêu ta. Nói một lần thôi, đây là thổ lộ, cũng không phải là niệm chú, nói gì mà lắm thế. Chàng hôm nay thật kỳ lạ."
Trần Minh không giải thích, chỉ là ánh mắt hiện ý cười nhẹ.
Đúng vậy, hắn đang niệm chú tự thôi miên bản thân mình không tổn hại đến nàng.
Cùng lúc đó, cánh cửa bỗng mở ra, Trương Đan từ bên ngoài bước vào. Sắc mặt hắn tái nhợt so với Trần Minh lúc nãy còn tái hơn. Hắn lo lắng hỏi mọi chuyện về Ngọc Linh, Trần Minh cũng kiên nhẫn giải thích. Ngay cả chuyện y phục nàng bị người khác giở trò nhằm hại nàng cùng Ngọc Linh hắn cũng đề cập đến.
Sau khi nghe hết mọi chuyện, Trương Đan chủ động ở lại canh chừng cho Ngọc Linh. Lâm Dạ Mễ không đồng ý, nàng vốn định từ chối, ai ngờ lại bị Trần Minh túm đi.
Lâm Dạ Mễ bị Trần Minh kéo đi vô cùng bất mãn, nàng kháng nghị: "Chàng lôi ta đi đâu, ta muốn đích thân canh chừng cho Ngọc Linh, giao người khác ta không an tâm."
Trần Minh không dừng bước, chỉ trấn an nàng: "Nàng yên tâm, Trương Đan chăm sóc Ngọc Linh so với bất kỳ ai đều cẩn thận hơn."
Lâm Dạ Mễ vốn tính phản bác nhưng chợt nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, nàng lấy tay kinh ngạc che miệng.
Hai người họ hóa ra quan hệ như vậy.
Trời cũng đã khuya, cứ ngỡ sau khi đưa nàng vô phòng hắn sẽ nghỉ ngơi, nhưng mà Trần Minh lại xoay người đi hướng khác.
Lâm Dạ Mễ nhận ra khác thường, nàng túm lấy áo hắn dò hỏi: "Chàng muốn đi đâu?"
"Ta đi lấy rượu."
Lâm Dạ Mễ khẽ nhướng mi nghi hoặc, sau đó nói: "Ta cũng uống."
"Được, nhưng ta nhớ không lầm thì tửu lượng nàng không được tốt lắm." Trần Minh chỉ thoáng kinh ngạc sau đó là mang theo vài phần âm điệu trêu chọc.
"Không sao, ta vẫn là có thể uống không đến mức không thể uống."
Không đợi Trần Minh phản ứng, Lâm Dạ Mễ tiến một bước túm lấy cánh tay hắn, thúc giục hắn đi lấy rượu.
Trần Minh cùng Lâm Dạ Mễ nhanh chóng lấy hai vò rượu to cùng hai cái chén, sau khi lấy rượu xong, cả hai lại tiến tới góc cây to ở một góc khuất trong trang viên.
Trần Minh đặt hai vò rượu xuống đất, ngồi xuống trước, hắn không quên phủi phủi bụi bên cạnh rồi kéo Lâm Dạ Mễ ngồi xuống cùng.
Trần Minh sau khi chỉnh chỗ ngồi cho Lâm Dạ Mễ xong thì lưu loát bật nắp vò rượu ra, đổ ra đầy chén, sau đó lưu loát đậy nắm lại. Sau một loạt hành động lưu loát thì hắn lại trầm trầm ổn ổn nâng chén rượu lên khóe môi.
"Của ta đâu?"
Chén rượu gần tới khóe môi kia liền khựng lại, Trần Minh nhìn Lâm Dạ Mễ mắt to tròn khó hiểu bên cạnh nhìn chằm chằm hắn. Hắn biểu lộ ánh mắt cười khổ: "Nàng thật muốn uống?" Hắn tưởng nàng chỉ muốn nháo.
Lâm Dạ Mễ gật đầu khẳng định.
Hắn đùa nàng chắc, không phải nàng
đã bảo nàng cũng uống hay sao.
Trần Minh lại nói: "Tửu lượng nàng không tốt."
"Ta chính là muốn uống." Nàng lặp lại lời nói, biểu lộ khẳng định ý muốn của mình.
Qua một lúc lâu vẫn không thấy Trần Minh nhúc nhích, Lâm Dạ Mễ tự mình động thủ. Nàng tự nhấc vò rượu lên để rót, nhưng vò rượu này lại nặng ngoài sự tưởng tượng của nàng. Nàng dùng cả hai tay mà thân hình vẫn khẽ lắc lư.
"Để ta."
Bất chợt vò rượu trong tay Lâm Dạ Mễ bị đoạt mất, Trần Minh nhẹ nhàng một tay nâng lấy vò rượu rót ra chén, sau đó lại nhẹ nhàng đặt xuống.
Lâm Dạ Mễ nhìn chén rượu trong tay mà không tin vào mắt mình. Nàng từ trước giờ hoàn toàn bị vẻ ngoài thư sinh của người này lừa. Ánh mắt mù mờ nhìn cổ tay vẫn còn hằn vết tím khẽ lắc lắc. Nếu hắn dùng hết lực bóp cổ tay nàng, có phải nó đã trở thành một đống xương vụn rồi hay không? Nàng bị suy nghĩ này của mình dọa cho sợ vội lắc đầu. Ách, không nên suy nghĩ lung tung.
Nhìn chén rượu chỉ rót một ít, chưa được nửa chén, Lâm Dạ Mễ liền hiểu ngay suy nghĩ của Trần Minh. Hắn đây là đang lo lắng về tửu lượng của nàng.
Lâm Dạ Mễ cười khổ, nâng chén rượu lên miệng. Nửa chén thì nửa chén, có còn hơn không.
Nay là đêm trăng rằm, ánh trăng phi thường rõ. Rõ đến mức nàng có thể nhìn xung quanh, rõ đến mức ánh mắt đầy đau khổ của Trần Minh nàng đều có thể nhìn thấy, khiến nàng sinh ra ảo giác rằng vẻ mặt của hắn hiện tại chính là cô đơn khi bị bỏ rơi.
Phi, nàng hiện tại ở bên cạnh hắn, cớ gì hắn phải cô đơn.
Nàng trăm lần vạn lần phỉ nhổ suy nghĩ của mình. Thầm khẳng định lại: Nhất định là ảo giác.
Nàng khẽ nghiên đầu tựa vào vai hắn, nhìn ánh trăng tròn vành vạnh trên cao, thỏa mãn mỉm cười: "Trăng đêm nay thật đẹp."
Trần Minh vừa rót rượu vừa đáp lại nàng: "Ừm." Hắn cũng cảm thấy trăng đêm nay phi thường đẹp, có lẽ vì có nàng, nó không lạnh lẽo như đêm trăng hôm ấy.
Lâm Dạ Mễ lại đưa chén uống thêm một ngụm, chén rượu bị nàng uống thấy đáy, cảm giác vô cùng thành tựu. Nàng thật muốn huơ huơ cao chén rượu cho người bên cạnh xem, sau đó nói to, bảo hắn rằng không nên khi dễ tửu lượng của nàng. Nàng dù gì trước kia cũng uống ngàn chén không say.
Nhưng ngay khi giọt rượu cuối cùng nàng vừa uống xuống, chưa kịp phấn khởi thì tầm mắt đã mơ hồ đi, từ một mặt trăng liền biến thành hai mặt trăng, sau đó thành ba mặt trăng. Mắt nàng cứ thế nặng dần như có hai ngọn núi nhỏ đang đè, cuối cùng chính là nhắm hoàn toàn, chén rượu từ trong tay nàng rơi kịch xuống đất, lăn ra xa.
Bây giờ nàng mới phát hiện, hắn bảo nàng tửu lượng không tốt kỳ thực đã nể mặt mũi nàng lắm rồi.
Là tệ vô cùng.
Tiếng chén rơi gây chú ý đến Trần Minh, hắn cúi đầu nhìn Lâm Dạ Mễ cùng với cái chén lăn ra xa, ánh mắt biểu lộ bất đắc dĩ.
Nàng thật sự uống hết rồi sao.
Vì sợ nàng lạnh, hắn cố gắng nhẹ nhàng di chuyển thân thể để nàng từ tựa vào vai chuyển thành hoàn toàn nằm lọt vào lòng hắn. Hai tay hắn ôm chặt lấy nàng, cằm tựa lên đỉnh đầu nàng như muốn dùng toàn bộ thân thể mình sưởi ấm để nàng không cảm thấy lạnh.
Hắn biết hôm nay hắn quả thật đã dọa đến nàng. Bởi vì trước giờ tửu lượng quá kém nàng không bao giờ dám uống rượu, hiện tại lại vì hắn mà uống. Nhưng câu hỏi đó của nàng khiến hắn không thể không kinh hoảng.
Chàng yêu ta không?
Yêu.
Nếu yêu ta vậy thì hãy để ta đi, ta cảm thấy ngột ngạt, ta không yêu chàng. Làm ơn.
Làm ơn.
Làm ơn.
Trần Minh trầm mặc ôm lấy Lâm Dạ Mễ, lại tiếp tục rót rượu cho mình, hắn cứ từng ngụm từng ngụm đem chất lỏng cay xè kia rót xuống bụng, rất nhanh chóng hai vò rượu kia đều bị hắn uống cạn.
Lúc này, Trần Minh đã say. Mặt khác, ôm Lâm Dạ Mễ trong lòng khiến Trần Minh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Trong niềm hạnh phúc không nỡ thức tỉnh, hắn lại vô thức nói ra câu mà trước đây hắn luôn sợ hãi không dám nói.
"Nàng yêu ta không?"
Buột miệng nói ra, Trần Minh vội mím môi lại như thể bản thân vừa nói một câu cực kỳ kinh khủng. Hắn sợ nói ra câu này vì hắn sợ nghe chữ 'không' từ nàng, lúc đó, hắn không thể tự mình dối người.
Cũng may hiện tại nàng say.
Hắn tự cảm thấy may cho chính mình, bàn tay ôm lấy nàng càng thêm siết chặt, không nỡ buông.
Lâm Dạ Mễ vốn tưởng ngủ say, bất thanh bất giác lên tiếng: "Yêu"
Toàn thân Trần Minh ngay lập tức cứng đờ, hắn thở cũng không dám thở mạnh, kinh hoảng cúi đầu xuống nhìn.