Hôm nay là ngày cuối tuần và bận một chút công việc nên Triệu Tử An đi làm muộn hơn mọi ngày.
Ba hắn và hắn cũng đã sang công tác 1 tuần rồi, chính vì thế, thời gian của cô càng bị giới hạn.
Đây là cơ hội rất tốt cho cô tìm những bằng chứng năm xưa.
Triệu Tử An đang làm việc thì có điện thoại.
- Được\, 15p nữa tôi sẽ đến.
- Cô nói xong gập lại laptop và rời khỏi phòng xuống hầm giữ xe.
Phong cách Triệu Tử An đơn giản với đầm xòe chân ren đen cùng giày cao gót đen nốt, mái tóc xõa tự nhiên.
Tuy cô có hơi vội vã nhưng cô vẫn rất cảnh giác, bước chân cô chậm lại khi cảm thấy có sự bất ổn như có ai đó đang theo dõi mình.
Nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra và nó đã vào xe của mình an toàn và lái xe ra ngoài.
Triệu Tử An vẫn đang lái xe với tốc độ bình thường cho đến khi cô phát hiện điều gì đó qua kính chiếu hậu.
Có một chiếc xe đang bám sau xe của cô, nhưng người lái lại mang khẩu trang nón, và cả trang phục đen, nhưng nhìn dáng vẻ và IQ của cô chắc có lẽ đoán ra đây là nam hay nữ.
Triệu Tử An nhìn sang đồng hồ trên tay và nhìn vào bản đồ, cô chỉ nhếch môi, giày cao gót của cô đạp mạnh làm chiếc xe của lao thẳng về phía trước.
Dù trang phục của cô trong việc lái xe như thế này không mấy thuận lợi nhưng quả thật lúc này Triệu Tử An rất ngầu, rất tập trung mang tính lạnh lùng của Jade.
- Tôi sẽ không thua cô đâu Triệu Tử An\, - người con gái sau lớp khẩu trang đen nói\, đôi mắt ánh lên sự hận thù tột độ.
Cô ta cũng nhấn ga thật mạnh.
Nhưng dường như cô đã sơ hở bởi trước mắt cô lúc này chiếc xe của Triệu Tử An đã không còn\, đã mất hút.
Cô gái ấy thắng gấp và đập mạnh vào vô lăng sau đó quay đầu xe lại.
.......
Triệu Tử An nhìn sang kính chiếu hậu lần 2 và lại nhếch môi, cái nhếch môi cho sự thách thức đã chiến thắng.
Cô lại nhìn đồng hồ lần nữa và lại nhấn ga, chiếc xe lại một lần nữa mất hút.
..................Tại cafe 126.................
- Chủ tịch....- cô gái có mái tóc màu nâu vàng thẳng mượt với trang phục hệt như vệ sĩ với bộ vest đen cùng giày.
- Gọi tôi là Jade được rồi.
Mọi chuyện thế nào rồi chị? - Người trước mặt Triệu Tử An là vệ sĩ của cô lúc nhỏ và là người đã theo cô suốt trong quá trình huấn luyện ở Triệu gia\, Triệu Tử An xem người này như Bác Thụy rất tôn trọng.
- Jade...đây là mọi thông tin chị tìm được.
Đúng thực Phó Lâm là người rất mưu mô\, không như vẻ ngoài mà mọi người tung hô.
- Hiểu Lam nói trong khi Triệu Tử An vẫn chuyên tâm xem tài liệu.
- Không chỉ giỏi mưu mô\, ông ta là một lão hồ ly trên thương trường.- Triệu Tử An nói với Hiểu Lam vì cô xem Hiểu Lam là chị mình\, còn thân hơn cả Angus.
- Em định làm gì bước tiếp theo.
- Hiểu Lam cũng rất tự nhiên nói với cô.
- Em vẫn đang dự tính\, mà chị sang ở với bác Thụy đi\, chắc bác rất nhớ chị đấy.
- Thôi\, vậy chị dọn về với mẹ thôi\, vì em mà mấy tháng xa mẹ...Có chuyện gì gọi cho chị nhé\, chị luôn ủng hộ em.
- Hiểu Lam nói xong đứng dậy tạm biệt Triệu Tử An rời đi.
Cô cũng đang rất nhớ mẹ mình (Bác Thụy).
Triệu Tử An chào tạm biệt với Hiểu Lam, sau đó tập trung chuyên môn của mình.
Lật nhẹ từng trang trong lòng cô lại dâng lên một nỗi hận, mỗi một trang lòng cô lại dâng lên như muốn nổ tung.
Quả thật Hiểu Lam rất giỏi, vụ việc đã hơn 15 năm, vậy mà Hiểu Lam vẫn tìm được nhiều chứng cứ để chứng thực tội ác của Phó Lâm.
Hai tay Triệu Tử An nắm chặt nhưng lòng cô sao đột nhiên lắng xuống.
Cô hiểu được, tại sao lúc này cô lại như vậy.
Triệu Tử An mỉm cười chua chát.
Tại sao mọi thứ lại trớ trêu như vậy?
.......................................................................................................
Công việc ở công ty hôm nay cô giải quyết nhanh chóng trong sự vô vị.
Sau đó Triệu Tử An lại về nhà.
Nhưng về đến nhà...
- Ba...Ryan...hai người về..- cô chưa nói hết câu thì sắp phải ngộp thở bởi cái ôm của hắn\, cái ôm mang sự thương nhớ của hắn dành cho cô.
Triệu Tử An nhẹ vỗ vay