Sáng hôm sau nó tỉnh dậy trông khá mệt mỏi.Hai tay xoa nhẹ hai bên thái dương, những hình ảnh đêm qua lại hiện lên trong đầu nó.
Nó lại xoay sang nhìn hắn, hắn vẫn đang ngủ rất ngon.
Phải nói một điều rằng việc như thế này nó và hắn sẽ phải trải qua vì nó thật sự yêu hắn nhưng cái mà nó không ngờ nhờ người chị thân thương của nó mà chuyện này đến sớm như vậy.
Ngay cả kẻ ngốc cũng nghĩ ra, trong ly rượu hôm qua đã có người giở trò và người đó không ai khác là Tử Anh.
Nó không suy nghĩ gì nữa lập tức bước xuống giường và vào phòng tắm chuẩn bị đi làm trong khi hắn còn đang ngủ ngon lành.
Không lâu sau nó bước ra với mái tóc xõa tự nhiên, bộ comple công sở màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng sọc xanh được nó cài đến băng tay, giày cao gót đen, nó điểm lên môi một ít son hồng giúp nó tươi tắn hơn thay vì gương mặt mệt mỏi môi nhạt kia.
Nó lấy túi xách và chuẩn bị rời khỏi thì quay lại nhìn hắn.
Hắn vẫn ngủ rất say, vẻ mặt khi ngủ của hắn rất trẻ con yên bình, nó cảm thấy giữa nó và hắn như thế này thật tốt.
Hắn không làm gì sai cả và cũng là người vô tội, là người tốt bụng và tài năng nhưng tại sao hắn lại có một người ba độc đoán và ác độc đến như vậy.
Nghĩ đến đây nó lại thẳng thừng cất bước và rời đi.
............................................................................................
Hiện tại đã hơn 7 giờ 30 phút, nó bước vào công ty thì tất cả các nhân viên thấy nó đều cuối gập người chào nó.
Nó không nói gì chỉ lịch sự chào lại, thái độ không lạh không nóng rất hòa nhã.
Từng bước chân của nó rất tự nhiên, phong thái cũng không thay đổi rất hòa nhã.
Nếu như là người ngoài đến thì sẽ không đoán được cô gái trẻ đẹp này lại là một CCO của một tập đoàn thuộc top thế giới.
- Thư kí Jung....báo cáo lại tất cả mọi việc ở công ty trong thời gian tôi không đi làm.
- nó về phòng liền ngã người ra ghế và xoay ra ngoài cửa sổ\, chỉ thấy thư kí Jung đang báo cáo với lưng ghế đang xoay xoay kia.
- Anh nói dự án với WATION? Sao tôi không nghe ba và Ryan nhắc đến? - nó xoay ghế lại sau khi nghe tin làm nó phải ngạc nhiên.
"WATION...chẳng phải do Aran quản lí sao?"
- Thưa giám đốc....dự án này chủ tịch đã giao cho tổng giám đốc Phó phụ trách\, vì giám đốc phải dưỡng bệnh nên chủ tịch bảo tôi không được nói chuyện công việc với cô.
- Thư kí Jung thành thật.
- Được rồi...anh về phòng làm việc đi.
- nó biết trong VIVIAN này chỉ một lời nói của "chủ tịch" thì có trọng lượng thế nào.
Nó ngã người ra sau ghế.
Dự án này rất lớn...nhưng lại đến đúng lúc này...nó nghĩ rằng việc này không đơn gian như vậy\, nó có thể tin tưởng vào Aran - anh mình sau lần gặp trước nhưng người mà nó phải lo lắng nhất chính là anh hai mình\, Cent\, anh ấy là người luôn hành động trước suy nghĩ.
Nhìn lại những tập tài liệu đã chất thành chòng trên bàn\, nó thôi ngửng suy nghĩ và mở tài liệu ra xem cho đến trưa.
Cũng đã 10 giờ trưa\, nó đang làm việc thì nhận được điện thoại\, sau đó lại gấp rút chạy ra khỏi công ty và không quên gọi cho thư kí Jung hủy hết mọi lịch trình ngày hôm nay
.....................
Hắn đã tỉnh dậy sau những tia nắng chói chan cứ chiếu qua cửa sổ làm hắn phải khó chịu mở mắt.
Nhìn sang kế bên thấy trống không,hắn đoán là nó đã đến công ty vì hắn đã nghe nó nhắc đến chuyện này khi cả hai đang trên đường đến buổi tiệc hôm qua.
Nhắc đến buổi tiệc hôm qua, hắn liền nở nụ cười hany5 phúc, quả thật hắn rất hạnh phúc.
Không chần chừ do dự hắn lao ngay vào phòng tắm và chuẩn bị đến công ty ngay để được gặp nó.
Hắn đến công ty với trang phục chuẩn soái ca với áo sơ trắng sơ vin được hắn xoắn lên đến khuyển tay, tay trái còn mang theo chiếc cặp laptop , hiển nhiên mỉm cười chào mọi người trong công ty mặc dù hắn biết mình đến trễ, nhưng hắn biết chẳng ai nói gì hắn đâu.
- Thư kí Jung\, Tử An đã ra ngoài rồi sao? Tôi vừa sang phòng làm việc của cô ấy nhưng không thấy.
- hắn đến chỗ làm việc của thư kí Jung gần với phòng làm việc của nó.
- Thưa tổng giám đốc\, giám đốc đã ra ngoài rồi ạ..- thư kí Jung cúi đầu trả lời.
- Hôm nay cô ấy gặp đối tác nào vậy? - hắn lại hỏi về lịch trình của nó.
- Thưa\, giám đốc đã hủy hết mọi lịch trình của ngày hôm nay rồi ạ.
- Thư kí Jung thành thật nói.
- Hủy hết sao? Cô ấy có nói đi đâu không?
- Thưa tôi...không biết....nhưng tôi thấy giám đốc đi rất gấp.
-
- Được rồi...anh làm việc đi.
- thư kí Jung lớn hơn nó và hắn chỉ 2 tuổi\, nhưng nó và hắn vẫn gọi anh là anh chứ không hề không phải phép.
Hắn biết thư kí Jung là người chân thật và nghiêm túc trong công việc\, nói đúng sự thật nên hắn có gắng hỏi nữa cũng chỉ bằng không.
Hắn vừa về phòng làm việc của mình vừa gọi cho nó nhưng nó lại không bắt máy.
...............................................................
Quay lại với nó, vừa nghe xong điện thoại của Hiểu Lam đã tức tốc bắt taxi về nhà.
Vừa về đến thì thấy cửa nhà đã mở toan, vào trong thì thấy hai mẹ con Hiểu Lam ngồi trên sofa nắm tay nhau.
Nó thấy tinh thần của bà Thụy không được ổn cho mấy, và phải gọi là đang hoảng loạn.
Hiểu Lam thấy nó đến liền mừng rỡ, nó đến ngồi cạnh hai người thì mới để ý đến hộp quà màu đỏ trước mặt.
- Có chuyện gì mà chị và bác Thụy hoảng vậy.....
- An......con xem....// em xem nó đi...- bà Thụy run cầm cập\, thứ bên trong quả thực rất đáng sợ.
Nó theo hướng chỉ tay của bà Thụy liền biết nguyên nhân gây nên là hộp quà kia.
Nó lại gần, lúc này nó mới nhận ra, không chỉ đẹp mà còn rất sặc sỡ thu hút, muốn người khác mở ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Đừng giỡn là lựu đạn ở trong đấy nhé..." nó nghĩ thầm, nhưng chắc chắn là không phải rồi.
Tay nó đã dần mở và Hiểu