Chắc mọi người và hắn phải bất ngờ lắm khi hôm nay nó lại có mặt ở công ty.
Hôm nay nó rất phấn chấn, vẻ mặt cũng rất tươi nhưng không mỉm cười.
Về lại phòng làm việc của mình, mở máy tính của mình lên, nó hơi khựng lại khi phát hiện ra điều gì đó..."Có kẻ xâm nhập vào máy tính sao?" Có lẽ nghi ngờ của nó là đúng, khi đây là máy tính thuộc văn phòng của VIVIAN, vì thế password đều giống nhau (trừ các bộ phận được bảo mật) và địa chỉ ID cũng gần giống như nhau.
Chính vì vậy những kẻ nào cao tay về vi tính một chút sẽ ra ngay..."Cũng may là không dùng máy này" nó thở phào nhẹ nhõm vì không bị phát hiện.
Nó thôi xem máy tính nữa, chỉ ngồi xuống ghế và xoay người ra ngoài cửa để tránh camera, nó đang suy nghĩ một điều gì đó.
Nếu có người xâm nhập vào máy tính của nó, mục đích của họ là gì? Việc này càng nguy hiểm đối với kế hoạch của nó.
Nhưng nó cũng nên mượn ai đó để giải quyết chuyện này.
Nghĩ là làm, nó liền đứng dậy và rời khỏi phòng sang phòng chủ tịch nhưng vừa đến cửa thì bước chân của nó chợt dừng lại.
Nói khác hơn, nó không muốn vào.
- Ông chủ vẫn muốn tiếp tục??
- Khi nào An nó mang cháu nội của ta thì ta sẽ nương tay với nó..
- Liệu tiểu thư có phản bội lại chúng ta?
- Nếu nó dám phản lại ta? Ta sẽ khiến cho Triệu gia sụp đổ
- Tiếp tục công việc của ngươi đi..
- Vâng ông chủ..." sau khi nghe được cuộc thoại nó đã vội lánh mặt vì biết thuộc hạ của Phó Lâm chuẩn bị rời đi.
Nó một mình lên sân thượng hóng gió.
Nó thật không hiểu vì sao Phó Lâm lại độc ác đến vậy.
Vì lợi ích cá nhân mà bất chấp mọi thủ đoạn\, nó cũng vừa mới điều tra ra được lúc trước khi VIVIAN trở nên lớn mạnh như bây giờ ông cũng đã không ngừng dùng mọi thủ đoạn bỉ ổi uy hiếp hay ép buộc người khác để thu mua hàng loạt các công ty lớn nhỏ nhằm mở rộng và kiếm thêm lợi ích.
Vả lại nó những lời nói lúc nãy\, tức ông ta đang lợi dụng năng lực của nó.
Nó không phải không đối phó lại Phó Lâm, chỉ