Lúc này trong bệnh viện hầu như có mặt đầy đủ mọi người và đều rất lo lắng cho nó.
Ngay cả "ba chồng" của nó vừa hay tin cũng đến ngay lập tức.
Hắn ngồi đó hai tay đan vào nhau, hắn rất lo lắng cho tình trạng của nó.
Một lúc sau cửa phòng mở, đi ra đầu là vị bác sĩ trung niên cùng 2 cô y tá.
Hắn đã đến ngay và hỏi dồn.
- Bác sĩ...vợ tôi thế nào? Cô ấy đã tỉnh....
- Cậu bình tĩnh...cũng may là đưa đến kịp thời nên cả 2 mẹ con đều không sao cả....bệnh nhân sẽ tỉnh lại nhanh thôi..
- Hai mẹ con sao?....Ý..bác sĩ...là vợ tôi có thai sao? Sao ..sao tôi không biết? - hắn bất ngờ..
- Tôi nghĩ cả bệnh nhân cũng không biết mình có thai...tôi phát hiện thể chất của bệnh nhân vốn không tốt\, tốt nhất trong thời kì mang thai cậu đừng để bệnh nhân cảm thấy bị áp lực\, căng thẳng hay shock và bổ sung chất dinh dưỡng cho bệnh nhân....- vị bác sĩ giải thích chầm chậm\, sau đó chúc mừng hắn rồi đi.
Hắn cùng mọi người vào thăm nó.
Nghe tin nó mang thai, Ann cũng ngạc nhiên vui mừng không kém, thế là nó làm mẹ trước cô rồi.
Quay lại với nó, nó đã tỉnh dậy nhưng cảm thấy trong người rất khó chịu.
Nhìn lên trần nhà thì thấy trắng tinh, theo nhận thức của nó, nó thừa biết mình đang ở bệnh viện, nhìn lại trên người là quần áo của bệnh nhân, đang truyền dịch vào tay, nó cảm nhận hình như trên đầu của nó có lớp gạc.
Nó nhớ lại hình ảnh của mình và Sẵn Chỉ lúc ở trong xe, vì ngăn cản San Chi và rồi bị San Chi đẩy ra và vào thành cửa...Nó định ngồi dậy thì đã nghe tiếng mở cửa sau đó là nghe tiếng hắn.
- Em đừng cử động mạnh....nằm đó đi....-hắn ngồi xuống cạnh nó\, giữ nó nằm xuống.
- Ryan\, ba\, Ann\, Lucas\, Mike..San Chi đâu rồi? - tất cả đều không ngờ\, việc đầu tiên nó nói lại là về San Chi.
- Cậu hỏi cô ta làm gì...cô ta chính là người đã làm cậu ra nông nổi này\, còn muốn giết 2 mẹ con cậu..vậy mà giờ cậu còn hỏi đến cô ta..-Nó nheo mắt khó hiểu về những điều Ann vừa mới nói.
-Giết 2 mẹ con mình...ý cậu là...- nó nhìn lại bụng của mình, nó vẫn như trước mà.
- An...bác sĩ nói em mang thai được 3 tuần...không lẽ em không nhận ra sao? - nó nghe hắn nói mà mặt đơ ra\, mọi người nghĩ nó quá vui mừng nên mới như vậy nhưng thực chất nó cũng rất bất ngờ nhưng một phần nó không biết mình nên vui hay nên buồn.
- Nhìn Tử An kìa...sao đơ người ra thế? Ai đời làm mẹ như cậu lại không nhận ra sự khác lạ khi cơ thể mình có biến đổi chứ...- Lucas nói sau đó lại nhìn sang vợ mình cười cười\, Ann có lẽ cũng hiểu ý phần nào nên hai má của Ann nhanh chóng đỏ lên.
- Thôi thôi....mấy đứa đừng chọc An nữa...An à..nếu con đã mang thai thì con nên dưỡng thai đi\, việc công ty để ba và Ryan lo\, lúc nãy ta có nghe bác sĩ bảo thể chất của con vốn đã yếu\, nên con đừng để chuyện gì bên ngoài tác động nha con...- Phó Lâm nhìn nó nở nụ cười hiền dịu\, người ngoài nhìn vào có lẽ nghĩ Phó Lâm là ba ruột của nó chứ không nghĩ rằng họ là ba chồng và con dâu.
Thường thì thấy mẹ chồng thương nàng dâu chứ có ai nghĩ sẽ có tình trạng ngược lại như nó.
- Vâng..thưa ba..- nó nhẹ giọng\, cố gắng vẻ ra nụ cười nhưng nụ cười của nó rất nhạt có gì đó buồn mọi người cũng nhận ra nhưng họ lại nghĩ vì nó mệt nên thế.
Nói qua nói lại một lúc thì Ann, Lucas và Mike cũng tạm biệt ra về.
Phó Lâm cũng về lại công ty vì có chút việc, chỉ còn lại hắn, hắn gọi về nhà bảo cô Hạ nấu chút gì đó cho nó rồi lại chạy về nhà.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại mình nó.
Nó gắng gượng ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, cầm ly sữa trong tay nhưng lại không uống.
Trong đầu nó rất rối vì một số chuyện và tất nhiên chuyện lớn nhất chính là chuyện nó có thai lúc này.
Có thai, nó nên vui hay nên buồn?? Để lại ly sữa lên bàn, tay nó nhè nhẹ đặt lên bụng.
Nó đang suy nghĩ, nó có thai cũng có lợi, lợi vì Phó Lâm càng tin tưởng nó hơn, nó khẳng định được Phó Lâm đã hoàn toàn tin tưởng nó nhờ vào cử chỉ nụ cười của Phó Lâm lúc nãy.
Tuy nụ cười hiền dịu nhưng trong đó lại chứa đầy sự thỏa mãn mà chỉ có nó mới nhận ra.
Nhưng điều nó lo sợ nhất chính là trong thời gian nó trả thù, sau thời gian đó...nếu đứa bé được sinh ra thì giữa nó và hắn sẽ thế nào khi nó đã hoàn thành xong việc trả thù...Những dòng suy nghĩ không ngừng chạy trong đầu nó.
Nó dường như đang bế tắc và bất lực, tay vẫn giữ ở bụng, 1 giọt nước mắt cũng đã rơi xuống, đôi môi tái nhợt nở nụ cười chua chát "Bảo bối....lẽ ra con không nên đến vào lúc này....", nhẹ nhàng nói ra, chỉ mình nó nghe nhưng lòng nó lại đau nhói.
Người phụ nữ hạnh phúc nhất chính là được làm mẹ, được cùng người mình yêu tạo ra 1 sinh linh nhỏ bé