Chỉ trong vòng chưa đầy một buổi sáng mà đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Phía bên Cent lại đang lo lắng khi cả ba anh đang dùng cơm thì Aran đột nhiên buông tay ôm lấy ngực trái mình.
- Aran\, em làm sao vậy? - Cent lập tức đỡ Aran\, Jiro cũng đứng lên.
- Có cần đến bệnh viện...
- KHÔNG CẦN ĐÂU...Vy gặp chuyện rồi.
Anh hai\, anh có tin vào thần giao cách cảm hay không?? - Aran nói điều này làm Cent phải lặng người\, anh chợt nhớ ra rằng Aran và nó là anh em sinh đôi nhưng về ngoại hình thì hoàn toàn khác nhau.
Vì thế người ngoài nhìn vào hay là anh thậm chí khó có thể biết được nó và Aran là anh em sinh đôi.
Đến khi nghe Aran nói "thần giao cách cảm"\, anh mới nhớ đến và thầm tin điều đó.
- Được...được...anh tin\, bây giờ em thế nào?
- Chúng ta mau tìm Minh Vy đi anh...em cảm thấy em ấy đang gặp nguy hiểm...
......................................................................................................
Angus đỡ Eva ra ngoài khi vết thương ở cánh tay cô vừa mới được các bác sĩ xử lí xong.
Tinh thần của Eva đã ổn định lại nhưng vẫn phải dựa vào lòng ngực Angus mà nghĩ ngơi bởi cô không muốn nằm trong phòng bệnh, cô muốn biết tình trạng của nó thế nào? Tại sao nó lại bất chấp cứu cô.
Khi Angus và Eva đến phòng cấp cứu thì đã hay nó được chuyển sang phòng bệnh nên cả 2 phải vòng qua một dãy phòng nữa mới đến.
Vừa mới đến thì đã nghe tiếng trách móc từ phía bác sĩ, đối diện lại là Otis.
- Anh làm chồng kiểu gì mà để cho cô ấy ra nông nỗi này thế hả? Cũng may là đưa đến bệnh viện kịp thời không thôi là cả 2 mẹ con đều gặp nguy hiểm rồi..
- Vị bác sĩ đã có tuổi\, có lẽ do quá bức xúc khi thấy tình trạng của nó nên mới nhắc nhở anh.
- Cô ấy có thai sao? - anh bất ngờ và ngạc nhiên nên mới vô tình thốt ra.
- Phải\, anh nên quan tâm đến sức khoẻ và tinh thần của vợ anh nhiều hơn.
Hiện tại thể trạng của vợ anh rất yếu...cố gắng chăm sóc tốt cho vợ anh nhé..chàng trai trẻ..- bác sĩ nói xong liền vỗ vai anh trong khi anh đứng bất động và nhìn vào phòng bệnh\, nhìn vào người con gái đang nằm trên giường bệnh kia.
- Anh hai\, có chuyện gì thế? Em thấy bác sĩ có vẻ chỉ trích anh/ - Angus quan tâm anh mình hỏi\, trong khi Otis vẫn nhìn vào trong phòng bệnh.
- Là do bác sĩ hiểu lầm anh là chồng của An\, trách anh không bảo vệ An mà để cô ấy xém chút nữa bị sảy thai.
- Sảy thai sao??- Eva có vẻ sợ hãi cùng lo lắng đưa tay che miệng mình không để lên tiếng.
- Không sao đâu Eva\, dù sao thời gian này cũng nên nghĩ ngơi\, không mấy hôm qua\, em ấy mang thai mà vẫn còn phải lo nhiều công việc lại cộng thêm việc ngày giỗ của chú.
- Sau khi nghe được lời Angus an ủi Eva\, Otis lập tức xoay người đối diện với Angus.
- An mang thai\, em cũng biết.
?
- Phải..Em cũng chỉ mới nghe Eva nói hôm qua.
- Ngoài 2 em ra\, còn ai biết chuyện này nữa.// Không\, chỉ có 3 chúng ta biết.
Cả mẹ và bác hai cũng chưa biết\, An không cho em nói.
- Eva liền nói ngay.
- Được.
Angus\, em cùng Eva đến sở cảnh sát giải quyết vụ việc sáng nay đi\, còn việc của An và công ty để anh lo.
Đừng quên việc An bị thương và ở lại bệnh viện đừng để cho người nhà biết được\, sẽ không hay.
- Otis căn dặn.
- Hai em biết nên làm gì mà\, chuyện chăm sóc An phiền anh hai ồi.
- có lẽ Eva dự định ở lại chăm sóc nó\, nhưng lại bị Angus ngăn cản vì sức khoẻ của Eva cũng chưa thực sự tốt\, và một phần vì Angus tuyệt đối tin tưởng anh mình\, bản thân anh xem nó như em gái ruột quan tâm chăm sóc điều là chuyện bình thường\, nên anh nghĩ Otis là anh của anh nên anh nghĩ anh mình cũng sẽ giống như mình vậy\, không có điều gì bất thường cả.
Căn dặn xong, Angus và Eva rời đi, một phần vì phía cảnh sát gọi họ, và một phần nó vẫn chưa tỉh lại.
Otis mở cửa phòng và ngồi cạnh giường.
Nó nằm đó, chăn đắp ngang người, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch đôi môi nhợt nhạt, có vài sợi tóc rơi xuống che ngang gương mặt.
Otis nhẹ tay vén vài sợi tóc nó lên, cẩn thận tỉ mĩ quan sát gương mặt tuyệt hảo kia, dù không chút huyết sắc nhưng vẫn rất rất đẹp, anh nhìn nó hồi lâu, trong suy nghĩ của anh sự việc xảy ra lúc sáng nay là một việc ngoài dự tính của anh.
Có lẽ nó đang gặp ác mộng khi anh thấy biểu hiện của nó liên tục lắc đầu sau đó vội mở mắt.
- An\, em tỉnh rồi à..// Baby....- nó không để ý đến lời nói của Otis\, hai tay đều di chuyển về phía bụng của mình\, như muốn kiểm chứng điều gì đó.
- Em yên tâm\, baby của em vẫn an toàn...- Otis mỉm cười nhẹ nhàng\, anh rót cho nó ly nước ấm.
-Cảm ơn, Eva sao rồi? Chị ấy có bị sao không?? - tỉnh lại nó không thấy Eva nên hỏi, vì trang phục bệnh nhân có vẻ rộng đối với nó nên lúc này nhìn thân hình nó rất nhỏ, nhìn cánh tay trong tay áo bệnh nhân cũng hiểu.
- Angus