Buổi tối, Anselm sau khi ở khu nghiên cứu của gia tộc của Zane về.
Ông còn mới nghe được thông báo của Maxi về việc Kaylin học tiếp thu rất nhanh.
Còn về mua thêm cho cô một hộp bánh crepe để cho cô có thêm tinh thần học tập.
Nhưng vừa mới ở gần bể tượng đài thì Finnegan lại đi đến gần.
Anselm nhìn cái liền có thể đoán ra ngay là anh có chuyện gì đó không mấy tốt đẹp.
- Chú mới làm về sao? - Finnegan lấy câu hỏi làm câu chào đầu.
- Ừ.
Có chuyện gì sao?
- À thì, về cái cô giáo mà dạy cho cái đứa cháu gái của chú.
Lão đại không đồng ý chuyện này.
Nghe đến vậy thì Anselm nhắm mắt lại một lúc lâu rồi thở dài.
Gì mà không thích chứ, có mà anh không muốn cháu gái của ông có học thức thì đúng hơn.
Nhưng dù sao thì nếu đã như vậy rồi thì ông cũng đành phải là người dạy Kaylin rồi.
Biết làm sao được nữa, Zane là luật lệ, ông cũng không muốn vì một việc nhỏ này mà khiến anh tức giận thì lại không hay.
- Tôi biết rồi, sẽ tự sử lý về việc thuê người đến dạy.
Cậu cứ báo lại Ngài ấy là tôi sẽ không thuê thêm bất cứ ai nên Ngài cứ yên tâm.
- Anselm nói xong liền vỗ vai Finnegan rồi quay về khu phụ.
Finnegan cũng quay về ngay khu chính, đi đến phòng làm việc của Zane gõ cửa, đợi anh lên tiếng cho vào thì mới dám mở cửa để vào trong.
- Lão đại, thuộc hạ vừa nói với chú Anselm.
Chú ta nói sẽ tự mình giải quyết, cũng sẽ không thuê thêm bất cứ ai khác nữa.
- Còn gì nữa không? - Giọng nói băng lãnh cất lên làm bầu không khí càng thêm trầm xuống.
- Hết rồi thưa lão đại.
- Được, cậu lui ra trước đi.
- Vâng, vậy thuộc hạ xin lui.
Finnegan vừa đi, đôi mắt xanh dương của Zane hiện lên tia máu đỏ.
Bàn tay anh cũng siết chặt mà nổi gân xanh.
Những vết sẹo theo đó mà hiện rõ hơn.
Thật khó biết anh đang nghĩ về chuyện gì nhưng xem ra anh đang tức giận thật rồi.1
...!
Còn về phần Kaylin, cô bé thấy Anselm về liền đi tới chào ông ngay.
Còn đưa cho ông xem cả bài tập hôm nay cô mới làm xong.
Đúng là trẻ con, vẫn luôn có những suy nghĩ ngây ngô khiến người ta yêu mến.
- Để ta xem, chăm chỉ quá nhỉ.
- Anselm cầm quyển vở tập viết của Kaylin lên còn xoa đầu khen cô.
"Cô giáo nói nếu hoàn thành bài tập sẽ có quà ạ." Kaylin vui vẻ còn nói lại chuyện này chuyện Maxi hứa sẽ tặng quà cho cô cho Anselm nghe.
Anselm nghe vậy cũng chỉ cười nhạt.
- Ông cũng có quà nhỏ cho Kaylin đây.
Cứ chăm chỉ là sẽ có quà.
Lôi ra chiếc bánh crepe, Kaylin nhìn vậy mà đôi mắt càng long lanh lên.
Cô ôm lấy ông thay lời cảm ơn rồi mở hộp bánh ra.
Còn là vị sô cô la mà cô thích nữa.
Chiếc bánh chỉ to bằng bàn tay của Anselm nhưng Kaylin đã chia một nửa với ông như những lần có đồ ăn gì đó.
Anselm biết từ chối thì Kaylin cũng không dám ăn nửa kia nên chỉ đành nhận, để dành ngày mai cho cô ăn nốt vậy.
- Cô giáo đó, dạy được những gì rồi? - Anselm ngồi nhìn Kaylin ăn mà bắt đầu hỏi chuyện.
"Cô dạy Kaylin học viết ạ."
- Ông thấy cô giáo này không được tốt cho lắm.
Nên ông quyết định, từ giờ sẽ là người dạy riêng cho Kaylin của ông.
Nghe được điều này Kaylin liền bỏ dĩa bánh xuống mà ngây người nhìn ông.
Cô biết ông rất bận, còn có