Rời khỏi lâu đài xa hoa kia, Zane lại tới một vùng ngoại ô mà nơi đây vô cùng yên tĩnh.
Dường như ở đây đã là thuộc quyền sở hữu của anh vậy.
Xung quanh chỉ là những vườn trồng cây hoa quả, chỉ có một ngôi nhà nhỏ nằm giữa.
Căn nhà quả thực rất phù hợp với một người thích sống biệt lập.
Nơi đây không có cư dân, chỉ có một mình và có thể nói như một thế giới riêng vậy.
Zane mở cửa đi vào trong, anh đóng cửa rồi bật đèn đi theo hướng cầu thang xuống dưới hầm.
Tưởng chường bên ngoài giản dị là vậy, thế nhưng ở dưới này vẫn là thiết bị tiên tiến hàng đầu mà khó ai có thể có được.
Zane mã hóa cửa vào rồi tiến thẳng tới màn hình ảo trước mặt.
Con chip từ lúc lấy ra ở chân Kaylin đến giờ vẫn được nằm ở đây.
Hiện trên màn hình là các con số với những thuật ngữ của ngành công nghệ thông tin mà người bình thường ít va chạm tới.
Nó rắc rối, còn nhiễu loạn khiến cho Zane vừa thao tác trên bộ điều khiến còn vừa nhăn mặt.
Có lẽ đây không phải là mở nó, Zane chắc hẳn đã phải tìm cách mở khóa nó từ lâu rồi.
Nhưng có lẽ anh vẫn còn thiếu nhiều thứ không thể có được ngay nên sẽ không dễ dàng mở nó dễ dàng lúc này được.
Trong lúc rối trí mà tức giận, anh vung tay làm rơi cả chồng sách xuống dưới sàn.
Để ý kĩ thì mới thấy những loại sách này đều về y thuật.
Không nghĩ rằng Zane lại am hiểu về những thể loại này.
Quay về phía sofa để nằm, chỉ vừa mới nhắm mắt thì kí ức cũ lại ùa về khiến mồ hôi trên trán anh đã lấm tấm ngày một nhiều hạt.
...
- Chú Tut...
Một giọng nam trầm, có phần nghiêm trang cất lên.
Cùng với đó, người đàn ông trung niên vừa nghe thấy tên mình cũng dừng lại không đi tiếp nữa.
Có vẻ ông vừa mới đi ra từ phòng thí nghiệm vì vẫn còn mặt áo blouse và còn đeo gang tay.
Trên tay thì vẫn đang cầm theo sổ sách ghi chép.
Gương mặt người đàn ông chững trạc nhưng lại cho người ta thấy được sự gần gũi, thân thiện toát ra từ phía ông.
Vừa nhìn thấy Zane thì ông đã nở nụ cười, nói:
- Làm xong dự án rồi hay sao mà nhìn cháu có vẻ thảnh thơi như vậy?
- Cũng gần xong, nhưng có vài điều muốn nhờ chú giúp nên tới đây.
- Zane cũng thành thật mà nói.
Nhìn Zane của năm 18 tuổi thân thiện còn nói chuyện lễ phép vô cùng.
Tuy rằng ánh mắt vẫn sắc lạnh, không mấy thân thiện như tính cách của anh, nhưng anh lại đi ngược lại với những gì mà gương mặt anh mang lại.
- Vẫn là vì nghiên cứu cho bạch cầu đấy à?
- Phải rồi, cháu vừa mới phát hiện ra được việc điều trị bằng phương pháp hóa trị vẫn vô tác dụng nếu các bạch cầu đã bị nhiễm trùng 88%.
Nhưng loại thuốc thử nghiệm lại chỉ có thể có tác dụng trong chốc lát, khi hết tác dụng thì người bệnh cũng sẽ tử vong tại chỗ.
Vì vậy nên vẫn cần chú xem lại công thức về loại thuốc.
Hai chú cháu vừa đi vừa nói.
Tutis cũng phân tích cho Zane kĩ hơn:
- Như chú đã nói, việc này là không khả quan.
Tất nhiên công sức cháu đổ vào nghiên cứu sẽ không bị vứt một góc, thể nhưng cũng không thể giúp cho các nhà nghiên cứu bằng việc chế tạo ra một loại thuốc từ độc của bọ cạp được.
Việc này, chú nghĩ đợi khi cháu học