Kaylin đã ngất gần một tuần, gương mặt vẫn xanh xao không có chút tia sắc nào.
Anselm vẫn đang cố gắng giúp Kaylin từng chút một.
Mà thật lạ là Zane thấy Kaylin như vậy mà còn bắt cô ở trong cái phòng chật hẹp đó.
Đúng thật là không biết anh nghĩ gì.
Anselm lấy khăn lau mặt cho Kaylin xong rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Vừa hay Finnegan đang đi quanh quẩn ở cửa phòng.
Mà nhìn thấy tên này lại làm ông tức điên lên.
Bao nhiêu người hầu kẻ hạ ở đây thì không nhờ cầm giúp, lại đi bảo Kaylin mang lên.
Cô bé từ trước đến nay có dám cãi lời ai, đã vậy khí thế bừng bừng như muốn bóc lột người khác của Finnegan càng khiến cô bé sợ mà nghe theo.
Đi lướt qua Finnegan coi như không thấy anh.
Nhưng ai ngờ anh lại chặt đường ông lại.
- Cậu muốn gì? - Anselm có chút không kiên nhẫn lúc này.
- À, thì là chuyện đó, lão đại nói đưa con nhóc đó đến gặp lão đại.
- Finnegan gãi đầu nói.
Có thể nói trong số thuộc hạ th ân cận với Zane nhất thì Finnegan là người dễ gần hơi ai hết.
Chí ít anh còn hay nói chuyện, có chút hài hước và chẳng bao giờ có chút xa cách nào đối với mọi người xung quanh.
Chắc có lẽ vì cảm thấy có lỗi với một cô bé nhỏ tuổi nên anh đang khá ngượng nghịu khi nói chuyện.
Anselm nghe vậy thì im lặng.
Kaylin còn bất tỉnh chưa dậy nổi, vậy mà Zane lại bắt đưa cô bé đến gặp anh.
Mà không đưa thì lại cũng không được.
Cuối cùng thì vẫn chưa thể tìm được cách nào cho Kaylin ở lâu hơn một chút cạnh ông.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy thì gặp Zane vẫn tốt hơn.
Nhưng xem ra Zane không có kiên nhẫn mà đợi được đến lúc đó, ông biết rõ điều này.
- Còn gì nữa? - Anselm hạ thấp tone giọng mà hỏi.
Finnegan có vẻ lúng túng, sau đó liền đi đến gần Anselm nói nhỏ:
- Có thể con bé đó sẽ bị ở cùng lão đại khá lâu đấy.
- Nói rồi liền lùi về sau mấy bước rồi lại nói tiếp - Khi nào con bé tỉnh lại thì bảo với nó rằng cho tôi xin lỗi.
Sau này có việc gì nguy hiểm, tôi chắc chắn sẽ giúp.1
Nghe được lời này của Finnegan thì Anselm liền hiểu ngay được giông tố sắp kéo đến với cuộc đời của Kaylin.
Nhưng biết làm sao được bây giờ? Đúng là éo le quá rồi.
Không nói gì thêm, ông quay về phòng Kaylin đang nằm bất động, nhìn cô mà ông cũng cảm thấy thương thay.
Ở cái tuổi này nên được vui đùa cùng bạn bè, được hưởng những điều tốt đẹp nhát của xã hội.
Đến ngay cả đứa trẻ sinh ở khu ổ chuột còn có thể vươn lên mà tìm cho mình một cuộc sống tốt hơn.
Vậy mà Kaylin đến việc đi học còn không được đi, trong đây ngoài ông ra còn ai muốn tiếp chuyện với cô bé sao? Chỉ tiếc cho một đứa bé ngoan nhưng phải chịu sự kìm hãm của Zane.
Cuối cùng kẻ yếu vẫn luôn phải chịu thua trước kẻ mạnh.
Đỡ người Kaylin dựa vào lòng mình, Kaylin vẫn mềm nhũn ra không có một sức sức sống nào.
Ông cũng không còn cách nào khác, cuối cùng vẫn là nhờ Finnegan bế Kaylin lên phòng gặp Zane.
Finnegan bế Kaylin trong lòng, còn có cảm giác như chỉ vác đứa trẻ nhỏ thôi vậy.
Cô