Dù rằng không muốn để Kaylin xuất viện sớm như vậy nhưng Austin vẫn chẳng thế làm gì được.
Mỗi lần trong câu chuyện của hai người có thêm Kaylin ở giữa thì anh đều phải nhịn Zane một bước cũng bởi vì sợ Zane lại ra tay với cô em gái của mình.
Ngồi trên xe trở về, Austin kể chuyện cho Kaylin nghe để giúp cô đỡ thấy bị khó chịu bởi không khí nơi đây:
- Lyly, đợi em khỏe hẳn anh sẽ đưa em đi gặp chị dâu của em.
Cô ấy sẽ thích em lắm đấy.
Nhìn Austin vui vẻ nói về cô bạn gái của mình như vậy, Kaylin chỉ biết gật đầu.
Cô cũng muốn gặp lắm nhưng chắc khó mà gặp được.
Tuy là Zane cho cô thời gian riêng tư, thế nhưng cô cũng chẳng được riêng tư là bao.
Lúc nào anh cũng giám sát cô không rời.
Nếu không quan sát từ camera thì cũng trực tiếp quan sát.
Thời gian riêng tư đó chỉ là để tượng trương, để Kaylin có cảm giác mình vẫn còn là một con người.
- Tinh Tuyết nói muốn gặp em nhưng mà hình như phía Trung Quốc có việc nên phải quay về với Nhất Thiên rồi.
Cô ấy bảo anh gửi lời tới em là nhớ nghỉ ngơi đầy đủ, với lại...!tới thời gian của em thì anh sẽ nói tiếp phần còn lại.
- Austin nhìn về phía Zane ngập ngừng không muốn nói nửa sau.
Zane vẫn nhắm mắt ngả đầu về sau giống như không để ý lắm.
Kaylin theo thường lệ vẫn nhìn Zane xem anh có biểu hiện gì khác không rồi mới chớp chớp mắt nhìn Austin.
Nếu như bàn tay của cô lành lại thì cô có thể trả lời anh ngay, nhưng vì vẫn còn đang bó bột nên cô chỉ có thể gật đầu với anh.
Austin cũng không thấy khó chịu khi thấy Kaylin gật đầu như vậy.
Mấy ngày trước cô còn im lặng khiến anh sợ hơn, giờ thì tốt rồi.
Mới có vài tháng không gặp mà không hiểu sao anh lại thấy cô em gái hờ này của mình đã chịu khổ quá nhiều rồi.
Người lòng dạ nham hiểm như anh còn phải lo lắng, chăm sóc cô từng chút một; vậy mà Zane một chút tình thương cũng chẳng dành được cho vợ mình.
...
Quay trở về lâu đài xa hoa trước mắt, Kaylin bất giác run lên.
Cô có thể hình dung lại vẻ mặt Zane nhưng lúc ra tay với cô.
Bây giờ lại được anh bế vào trong sân.
Nói không sợ lúc này thì sẽ là nói dối.
Kaylin cắn môi nhìn theo bước chân sải dài của anh để đi vào trong sảnh.
Đặt cô xuống xe đẩy, chưa gì đã thấy ông bà Anthony ở trong phòng khách đi ra.
Họ có lẽ cũng ở đây để đợi cô về.
Khi nhìn Kaylin đang hướng mắt nhìn về phía họ như muốn chào hỏi thì bà Anthony đi tới xoa đầu cô ngay.
- Kaylin, mẹ không nghĩ con sẽ về sớm như thế.
Nhưng mà mẹ vừa dọn lại phòng rồi, có lẽ con sẽ thấy thoải mái hơn.
- Bà Anthony vừa nói còn vừa cười với cô như nịnh một đứa trẻ.
Kaylin cố mỉm cười với bà.
Vốn dĩ nghĩ rằng cô và gia đình của Zane có thể hạnh phúc mà không cần lo lắng gì về bên ngoài nữa.
Thế nhưng cuối cùng cô vẫn nhìn ra, giữa họ và cô vốn dĩ là một khoảng cách rất xa nhưng lại có cảm giác rất gần.
Cô nghĩ mình sẽ cố gắng hòa nhập tốt thôi, nhưng xem ra không phải như vậy.
Họ lo lắng cho cô là thật, nhưng chỉ khi cô đã bị Zane hàng hạ đủ rồi mới đến bước họ lo lắng.
Còn khi Zane ra tay, thô bạo thì họ hầu như coi rằng không nhìn thấy gì hết.
Ông Anthony thấy Zane vẫn đang ngồi ung dung thì đã đi đến ồm ồm nói:
- Lên phòng làm việc đi, giữa chúng ta vẫn còn