Tự mình lái xe đến nơi huấn luyện đặc biệt.
Tốc độ đi của anh như thể coi đường là của nhà mình vậy.
Khiến cho người đi đường cũng tái mặt một phen.
Khi đến nơi còn cùng thuộc hạ của mình tập luyện một chút mà khiến họ cũng sợ.
Chắc có lẽ lại vì phu nhân của họ gây chuyện nên lão đại mới như vậy.
Nhìn Zane cứ đứng ngoài trời tối bắn súng vào từng bia đạn không biết mệt làm họ chỉ dám đứng bên cạnh nạp đạn cho anh chứ không dám nói gì.
Tiếng lạch cạch của vỏ đạn cuối cùng cũng đã ngưng...!Anh tức điên đập nát khẩu súng trong tay.
Đi đến phòng nghỉ ngơi nhắm mắt nhưng không thể nghĩ gì khác ngoài chuyện cũ.
Nhớ lại khi Kaylin cầm tấm ảnh đó càng làm anh dâng lên cảm xúc khó kiềm chế được.
Không thể phủ nhận, anh quá coi trọng tấm ảnh.
Nếu không phải vì cần đến nó, anh cũng sẽ không mang nó đi khắp nơi như vậy.
Hiện tại anh dù anh đã biết được sự thật đó thì anh vẫn chưa thể thay đổi được tâm lý của mình.
Có lẽ vì thời gian đã tha hóa con người ta, chính vì vậy nên dù hiện tại anh vẫn nhớ tới cô bé đó thì giờ cũng không có ý định nói ra.
...
Mấy ngày sau, Kaylin tưởng rằng sẽ yên ổn lại, cô cũng muốn gặp anh để xin lỗi.
Nhưng lần gặp anh sau bốn ngày không gặp thì là lại làm chuyện vợ chồng theo cách của Zane.
Kaylin nuốt đắng trong lòng không thể làm gì.
Cô bị anh dày vò từ cơ thể đến cả những lời nói của anh.
Ngày nào gặp anh là ngày đó lại bị anh dày vò.
Rõ ràng Zane đã phục hồi lại ảnh được, nhưng anh vẫn dày vò cô đến mức cô cảm thấy mình đang ở dưới địa ngục vậy.
Cô lấy anh, ngoài mặt là danh nghĩa phu nhân của một lão đại cao ngạo, nhưng thực chất vẫn chỉ là một con búp bê tình d*c chẳng hơn nổi những người ở khu ổ chuột.
Cô đã nghĩ đến việc trốn khỏi Zane rất nhiều lần.
Thế nhưng giờ cô chỉ muốn chết cho xong.
Nếu không nhờ có Anselm giúp đỡ đưa thuốc cho cô uống thì có lẽ cô đã không chịu được những cơn đau mà chết luôn rồi.
Hôm nay thế nào Zane lại đi ra ngoài rất sớm.
Cả một ngày trời anh cũng không về nhà.
Kaylin ngồi ở trên gác xép như hồi chuyển lên lâu đài ở, cô ngồi gần cửa sổ để nhìn ra bên ngoài.
Gương mặt thanh tú nhưng lại hiện rõ sự thống khổ từ đôi mắt của cô.
Chiếc váy trắng hai dây cũng không làm cô thấy lạnh.
Kể cả khi cơn gió lùa vào thì cô cũng không có phản ứng gì.
Có lẽ tâm cô cũng đã lạnh ngắt từ lâu rồi.
Khi ở cùng Zane, Kaylin học được việc đầu tiên đó là sự chịu đựng.
Việc chịu đựng sự dày vò từ Zane đã làm Kaylin càng trở nên nhu nhược thêm.
Cô mơ màng nhìn theo đàn chim hải âu bay theo đàn trên bầu trời.
Thầm nghĩ bản thân cũng được bay đi tự do như vậy thì tốt.
Đã vậy còn được theo đàn, chắc hẳn chúng nó đang rất vui vì được ở bên cạnh nhau như vậy.
Cách đó không xa, các dãy nhà