Trong suốt một tháng, Zane chỉ có công việc và mọi thứ xoay quanh anh chỉ có công việc.
Ánh mắt anh lúc nào cũng đỏ đục, một phần là do ngủ không đủ giấc, phần còn lại chính là anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến công việc.
Có lẽ chỉ như vậy mới không nghĩ đến Kaylin.
.
.
Đã qua đi một tháng, Kaylin dần có dấu hiệu tỉnh lại.
Đến đầu tháng sau cô cuối cùng cũng mở được mắt.
Thứ cô nhìn thấy mỗi lần bị Zane hành hạ đến mức ngất đi chỉ là trần nhà.
Nhưng vì nhìn thấy xung quanh toàn là thiết bị máy móc khám chữa bệnh, cô có thể đoán được đây là bệnh viện.
Nhớ lại khi đó bị Zane đánh tới mức tê liệt toàn thân, cô vốn dĩ đã nhìn thấy Tử Thần đang chào đón cô.
Vậy mà Zane lại kéo cô trở về cho bằng được.
Đuôi mắt cô chảy xuống mang tai là dòng nước mắt tự đau xót cho bản thân.
Cơ thể lúc này đau đến khó thở.
Nhìn lại chính bản thân mình, khi đó nhớ lời Zane nói muốn chặt đứt chân cô đi để cô khỏi có ý nghĩ đó.
Giờ thật may, chân của cô vẫn còn.
Chỉ là cô không có cảm giác gì ở chân mấy, nửa thân dưới không có thấy đau buốt, chỉ thân trên mới đau nhức không thôi.
Ông Anselm vừa mới đi đổi bình nước mới vào thấy Kaylin mở mắt nhìn mình, đôi tay cầm bình nước không tự chủ được mà run run.
Vội vàng đặt bình nước xuống bàn, đi vội đến chỗ Kaylin ngìn cô để xác nhận.
Ánh mắt ông lộ rõ vẻ mừng rỡ, còn ngấn lệ nhìn cô.
Kaylin thấy ông thì cố gắng nở nụ cười cho ông bớt lo.
Nhưng gương mặt cô mỗi khi giãn cơ đều thấy đau nhức, vì thế mà không giữ trạng thái đó lâu được.
- Như vậy là mừng rồi.
Đợi ông gọi bác sĩ đến kiểm tra lại cho cháu một chút.
Cô nhìn ông hối hả ấn nút đỏ gần giường.
Một lúc sau bác sĩ cũng tới để kiểm tra lại.
Đợi đi hẳn ra ngoài ông mới hỏi tình hình của Kaylin:
- Bác sĩ, cháu tôi tốt hơn rồi đúng không?
- Ừ, tình trạng hồi phục cũng tốt.
Có điều sau này đưa cô ấy về nhà đừng nên làm việc quá nhiều, còn về cả bệnh tim, nhớ uống thuốc đúng giờ.
- Vị bác sĩ thoáng hiện niềm vui mà nói.
Đối với ngành y, chữa bệnh cho người là chuyện tốt.
Kaylin có thể mở mắt tỉnh lại, đó là một thành công đối với bác sĩ.
Nghe bác sĩ dặn dò một số chuyện về việc phân chia loại thuốc trong ngày cho Kaylin uống.
Ông chợt nhớ ra liền gọi điện cho ông bà chủ để báo việc này.
Còn có cả Austin cũng gọi luôn.
Có điều ông không biết có nên gọi cho Zane không nữa.
Sợ rằng anh đến sẽ làm kinh động tới Kaylin nên ông cuối cùng vẫn quyết định không gọi.
Mở cửa đi vào bên trong, Kaylin đang nhìn ra cửa đợi ông vào nãy giờ.
Cô cảm thấy rất cô đơn mỗi khi phải ở bệnh viện.
Xung quanh chỉ có máy móc làm bạn khiến cô thấy sợ không gian như vậy.
Ngồi xuống bên cạnh Kaylin, ông vuốt nhẹ tóc cô còn nói:
- Đợi cháu hồi phục hẳn, ông chủ nói sẽ đưa cháu đến ở cùng với họ.
Gương mặt Kaylin lúc này hoàn toàn bất ngờ.
Cô cũng rất muốn như vậy, nhưng người kia cho cô làm vậy chắc? Sợ là nếu cô ở cùng hai người họ, hắn lại điên lên đi tới tận đó để hành hạ cô thì sao? Nếu có thể đánh chết cô thì tốt, nhưng mỗi lần đánh xong phải nằm viện như vậy cô không muốn chút nào.
Cánh tay Kaylin từ từ giơ lên muốn nói chuyện với ông nhưng cô vì đau quá nên không thể cử động được.
Ông Anselm thấy vậy liền đặt hai tay của cô xuống.
- Cũng không cần phải nói gì.
Cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.
Cháu biết không, cậu Austin mới trở về nước đã tìm đến cháu.
Lúc đấy cháu còn đang nằm ngủ nên không biết được.
Một lúc nữa cậu ấy sẽ tới đây.
Ánh mắt Kaylin khi nghe được việc này mà hiện cũng hiện lên nhiều ngôi sao lấp lánh.
Mấy tháng qua Austin đều đi biệt tăm chả chào tạm biệt cô lấy một lời.
Cô rất mong chờ anh về.
Mỗi lần nghe Zane gọi điện có nhắc đến tên anh thì cô đều muốn nghe.
Đối với Kaylin, người cô coi là thân thiết chỉ có thể là Anselm, và người thứ hai là Austin.
Cô đang chờ Austin sẽ đi đến.
Cánh cửa nở ra, ánh mặt cực kì mong chờ của Kaylin lại bị dập tắt hoàn toàn.
Không cần nói thì cũng biết là tên ác ma kia lại đến.
Ông Anselm không ngờ anh lại biết nhanh đến vậy.
Ông lo sợ nhìn xuống Kaylin, cô hô hấp cũng khó khăn, bàn tay còn siết chặt ga giường.
Cảm thấy như mấy vết thương bây giờ còn không đau bằng việc