Đi tới khu thành phố sầm uất tại Brunei, Kaylin không khỏi choáng ngợp vì độ hào nhoáng này.
Cũng vì một phần cô thường bị nhốt ở trong nhà nên khi nhìn thấy thế giới bên ngoài thay đổi thì cô cũng rất hiếu kì.
Trong ánh mắt nhìn ra bên ngoài, ánh đèn sáng chói từ các dãy đèn đường và các tòa nhà cao ngất ngưởng làm Kaylin tựa như có vô vàn vì sao trong mắt.
Nhưng không lâu sau đó, cô cũng tự khắc thu mình lại.
Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo từ Zane, cô sẽ tự khắc ngồi im mà không dám nhúc nhích tí nào.
Chiếc xe dừng lại tại một dinh thự lớn.
Dinh thự thiết kế đều là hướng Hy Lạp cổ đại.
Màu vàng kem cùng chất liệu vàng thật tạo nên bố cùng vừa hài hòa nhưng lại vừa thể hiện được khí chất của chủ nhân nơi đây.
Mọi thứ đều rất rộng lớn, người làm đều mặc đồ theo đúng quy tắc của nơi đây.
Khi đi vào mái vòm bảo vệ còn mở ra, thật là hiện đại biết bao.
Đi vào trong nhà còn nguy nga hơn như vậy.
Austin vốn dĩ đã thích diêm dúa từ vẻ bề ngoài, chính vì thế nên khi anh trang trí ngôi nhà này cũng vậy.
Tấm ảnh lớn treo chính giữa là anh, khuôn mặt góc cạnh còn ăn mặc đính nhiều hột xoàn.
Căn phòng khách cũng là những đồ vật lấp lánh kiêu sa như kim cương, vàng, pha lê...!để có thể khiến căn phòng sang chảnh nhất có thể.
Đưa Kaylin vào trong nhà, Austin còn tận tình để giới thiệu cho cô:
- Yên tâm, ở đây em là công chúa.
Có gì thì nhờ người giúp.
Nếu chán có thể lên tầng năm, ở đó có khu giải trí, chắc em sẽ thích ngay thôi.
Vừa nói thì cũng để ý đến Zane, anh đưa tay lên để nhìn đồng hồ.
Austin thấy thế cũng xem lại giờ ở đồng hồ của mình rồi gọi người giúp việc đến:
- Cô, lại đây.
Nếu em ấy cần gì thì chuẩn bị nhanh chóng vào.
Nhắc nhở cả mấy người khác nữa, biết chưa?
- Dạ vâng thưa thiếu gia.
Đưa tay đặt lên đầu Kaylin rồi cười cười để nói tiếp:
- Tạm thời bọn anh phải đi rồi.
Ở nhà ngoan nhé.
Kaylin nghe thấy thế cũng gật đầu nhẹ.
Cô không biết là họ còn việc gì nhưng nếu không cho cô đi thì chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
Có lẽ những chuyện này không muốn để người ngoài biết nên họ mới không cho cô đi.
Mà cô cũng tự ý thức được nên không có thắc mắc gì.
Nãy giờ nhìn Austin và Kaylin thân nhau như vậy, đúng thật là nhìn như hai anh em ruột vậy.
Nếu không phải Zane biết ý đồ đằng sau của Austin chỉ là ham muốn tiền tài thì anh sẽ cho rằng Austin yêu thương Kaylin thật lòng đấy.1
Liếc nhìn Kaylin bằng ánh mắt lạnh nhạt sau đó quay người để rời đi.
Kaylin đứng ở ngoài cửa vẫn nhìn theo chiếc Maybach đang rời khỏi cổng.
Cô còn nghĩ Zane sẽ ở lại mà nghỉ ngơi, bởi vì anh đang bị thương.
Vậy mà anh vẫn còn sức để đi làm những công việc khác.
Nghĩ lại thì anh vốn có lời đồn không phải là con người mà.
Kaylin vừa nghĩ thì rùng mình một cái.
Cô sau đó cũng tự khắc ra sofa ngồi để không làm phiền mọi người.
Dù Austin đã nói người làm ở đây sẽ chăm sóc tốt cho cô, nhưng cô sợ sẽ làm phiền mọi người nên chỉ biết ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế sofa êm ái cả buổi chiều.
...!
Khi này thì chiếc Maybach cũng đã đến được địa điểm cần đến.
Nơi đây là một sòng bài lớn có tiếng.
Từ bên ngoài cổng để đi vào đã có đội ngũ bảo vệ nghiêm ngặt.
Phải xem xét kĩ rồi mới được thông hành để cho qua.
Vừa vào trong sòng bài, người quản lý thấy Austin liền đi đến để báo lại:
- Cậu chủ, mọi thứ đều đã ổn thỏa xong.
Đây là thẻ ra vào ạ.
Austin gật đầu cầm tấm thẻ mà cùng Zane và cả Keisha để đi lên tầng.
Đằng sau thì cũng là người của anh đi để phòng trừ những việc sơ xuất xảy ra.
Trên tầng ba chỉ là dãy phòng dành cho khách VIP.
Chính vì thế mà gạch ốp ở đây cũng là hoa văn tinh tế, tạo nét điêu luyện và đương nhiên đều phải do chính bàn tay thợ làm chứ không phải là máy móc.
Từng cửa ra vào thì bên cạnh cũng có chậu cây Thiên Tuế.
Cánh cửa ra vào cũng làm bằng vàng nguyên chất.
Đưa thẻ tới trước cảm ứng nhận dạng, cánh cửa liền kêu "ting", sau đó thì cũng tự khắc mở cửa ra.
Ở bên trong là chiếc bàn lớn, với nhiều con chip trong poker được xếp thành nhiều chồng khác nhau như ngọn núi.
Người đàn ông ngồi gần đó đang vân vê một con chip màu xanh lá.
Vừa thấy mấy người bước vào, người đàn ông đó liền tỏ ra như mới biết có người vào vậy.
Mà trong khi tiếng cửa mở, ông ta chắc cũng phải nghe ra được rồi mới đúng.
Đi đến bắt tay với Zane, sau đó còn vỗ vai Austin cười hô hố mà nói:
- Chà, thằng cháu giờ lớn như vậy rồi.
Lâu lâu mới về một lần, suýt chút nữa người chú như ta còn không nhận ra đấy.
Austin vậy mà không muốn diễn trò tình thương mến thương cùng lão già này, liền hất tay ông ra còn đút tay vào túi mà ra ghế ngồi:
- Mỗi một tháng Mahone đều phải tự họp để thảo luận với các thành viên trong gia đình một lần.
Một đứa nối nghiệp như tôi có thể ham chơi mà bỏ không tham dự cuộc họp sao? Có lẽ tình hình ông chú bận rộn với những thứ tiêu khiển khác nên không gặp được tôi là đúng rồi.
Giọng nói kháy đểu làm ông già cũng siết tay lại.
Đúng là chỉ có thằng nhỏ này mới khiến ông tức điên lên được.
Nếu không phải vì tranh đấu ngôi vị cao nhất của gia tộc, ông sớm sẽ khử thằng nhãi đáng tuổi con của ông rồi.
Zane cũng không mấy quan tâm, anh lại gần chiếc bàn gỗ tinh xảo, kéo ghế mà ngồi xuống.
Hôm nay mục đích đến không phải chơi bài, nhưng họ cần phải chơi để trao đổi thông tin