Trong cái không khí ngột ngạt này, Kaylin cũng bị cuốn theo không biết là nên xử lý thế nào.
Ngồi trong lòng Zane đôi lúc cô còn cảm thấy cánh tay anh đang run lên.
Đã vậy sắc mặt anh lại còn kém hơn cả lúc nãy.
Nhìn bờ môi kia cũng nhợt nhạt hẳn đi.
Muốn hỏi anh xem sao nhưng lại sợ anh bắt bẻ nên đành thôi.
Mọi thứ cứ im lặng, cho đến khi cha mẹ Zane đi vào.
Mọi thứ thay đổi kể từ lúc đó.
Vừa vào bà Anthony đã đi đến kéo Kaylin đẩy cô sang một bên.
Chưa gì đã lớn tiếng với cô:
- Đi ra đăng khác.
Không thấy thằng bé không được khỏe à?
Kaylin chân chưa vững mà nhìn bà từ dưới sàn nhà nhìn lên.
Cô bất lực chẳng biết giải thích thế nào.
Nếu giả sử có ai đó đang bị ốm mà cha mẹ hỏi thăm thì chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Nhưng Zane thì ngược lại.
Đã không vui vẻ gì còn hiện rõ bộ mặt khó ở.
Có điều cha mẹ anh cũng chẳng để tâm đến điều đó.
- Zane, đứng dậy ngay cho mẹ.
Đến đó, dù sao thì cũng tốt hơn ở nhà.
Nhìn mặt đi, chẳng còn tia sức sống nào rồi.
- Bà Anthony đưa tay lên nhìn kĩ mặt Zane liền nói.
- Đi nhanh lên cái thằng này.
Định ngồi đây chờ chết à? - Ông Anthony lúc này cũng lên tiếng.
Vì cả hai người đều nói khiến Zane càng khó chịu hơn.
Nắm tay anh siết chặt mà hiện tại còn chẳng có chút máu nào.
- Hai người bớt ồn ào lại.
Không khí cũng lắng đọng khi nghe lời này từ Zane.
Kaylin cảm thấy anh chẳng biết hưởng chút nào, có cha mẹ quan tâm đến vậy còn thờ ơ, lạnh nhạt.
Nếu cô có cha mẹ chắc chắn sẽ không như thế.
Mà nghĩ đến thì trong lòng lại cảm thấy tủi thân.
Nhớ lại lúc ở cô nhi viện, mọi người nói cô đen đủi, có lẽ vì thế mà cha mẹ đã bỏ rơi cô từ bé.
Cô vốn dĩ cảm thấy bản thân mình quá bé nhỏ, không dám ước mơ cao xa, nhưng nếu có thể một ngày nào đó biến giấc mơ thành sự thật thì cô ước bản thân có một gia đình nhỏ.
Cô sẽ không bao giờ tỏ ra lạnh nhạt trước người thân của mình giống như Zane, cũng sẽ trân trọng nó từng giây phút một.
Ông Anthony gương mặt cũng y hệt Zane lúc này, lạnh nhạt nhưng ít nhất ông còn biết đường nói anh đi điều trị.
Nhưng xem ra cả hai bên đều đang giống như đôi co với nhau, mãi không thể cùng chung tiếng nói.
Nhìn đồng hồ trên tay, ông Anthony cuối cùng liền ra lệnh cho người đưa Zane đi.
Mà chính điều này càng làm anh tức hơn.
- Người không hiểu? - Zane gằn giọng lên nhìn cha mình mà hỏi.
Ông Anthony thở dài, còn đi đến vỗ vai Zane:
- Chắc chắn sẽ được, dù sao thì ở đó sẽ tốt hơn.
Việc nghiên cứu có thể tạm hoãn, đợi đến khi khỏi rồi bắt đầu lại từ đầu cũng không muộn.
- Đã được 70%.
- Zane nhíu mày nhìn cha mình.
- Đổi lại mạng sống của cả gia tộc thì mấy chục năm đó có thể không tính toán.
Tưởng chừng như việc nói chuyện như vậy sẽ tốt dần lên nhưng Zane vẫn vậy, quyết định của anh vẫn không thay đổi.
Xem ra loại thuốc để điều trị vẫn còn đang thời gian thử nghiệm, nghiên cứu thêm.
Mà có lẽ nó quan trọng với gia tộc, chính vì vậy mà anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Nhưng dù có muốn hay không thì anh vẫn phải đi.
Năm, sáu tên thuộc hạ ập đến để giữ lấy Zane, tiêm thuốc mê để anh không chống cự được.
Nếu như bình thường, anh có thể sẽ bật lại được, nhưng hiện giờ sức khỏe không tốt, dù ra lệnh cho thuộc hạ của mình nhưng mấy tên thuộc hạ thân cận như Finnegan, Dashiell,...!đều không muốn anh chờ chết ở nhà, chính vì vậy mà họ cúi đầu trước anh, coi như là sám hối.
- Mẹ kiếp...!- Zane rút ông tiêm trên cổ mình ra, chỉ mới chửi thề được phân nửa thì cũng gục tại chỗ vì thuốc gây mê rất mạnh.
Kaylin nhìn vậy mà cũng hãi hùng.
Nếu Zane thẳng tay không sợ bất cứ điều gì thì cha mẹ Zane cũng vậy, họ đều giống như một bầy sói, đều lạnh lùng đôi lúc quan tâm đồng bọn nhưng đôi lúc lại ra tay khiến người khác cảm thấy kinh hoàng khi nhìn vào đó.
Họ cứ vậy mà đưa Zane đi.
Kaylin đứng cạnh Austin muốn hỏi anh nhưng vì vừa nãy Austin làm ra hành động không mấy tốt đẹp khiến cô vẫn còn né tránh anh.
Định rời đi cùng nhưng nghĩ lại liền quay ra nhìn Kaylin:
- Đi cùng anh.
Chắc chắn họ sẽ cần dùng tới em.
Kaylin một mực lắc đầu, cô muốn ở lại đây nhưng bị Austin bế, ép cô vào trong xe để ngồi.
Trên đường đi anh phóng phóng như bay, Kaylin ngồi gần đó mà đầu óc không thể yên ổn một giây phút nào.
Cứ như vậy mà tới một tòa nhà lớn đồ sộ.
Cửa kính sáng bóng, khung cảnh nơi đây đều thoáng đãng mát mẻ bởi nhiều cây cối.
Đi vào trong thì là rất nhiều người mặc áo blouse màu trắng.
Nhìn họ bận rộn đi đi lại lại, xem ra công việc cũng không nhàn hạ gì.
Cho tới khi đi lên tầng cao nhất, Kaylin được Austin dẫn đến căn phòng to, cánh cửa kinh loại sờ vào cũng lạnh ngắt cả tay.
Bước vào bên trong còn là cả một hệ thống điều hành.
Các dụng cụ tiên tiến mà ngay cả ở bệnh viện được cấp cũng chưa có được.
Các máy móc thiết bị chưa gì đã gắn trên người Zane.
Nhìn anh nằm trên chiếc giường, đúng hơn là giống một chiếc bàn làm bằng kim loại.
Có nhiều người trong số đó đang cầm các loại dung dịch khác nhau, kiểm tra kĩ càng rồi mới dám tim vào ống truyền thuốc của Zane.
Trong số đó còn có Anselm cũng đang nghiên cứu về mẫu máu mới nhất của Zane.
Kaylin cảm thấy nơi này vô cùng hiện đại, nhưng song song với nó thì lại vô cùng nguy hiểm.
Không bết sao nhưng trực giác của cô đã nói lên như vậy.
Từ nãy đến bây giờ cha mẹ Zane vẫn ở đây.
Họ còn đang kiểm tra danh sách mà Anselm mới đưa cho.
Họ nói gì đó về Polonium - 210.
Không biết đó là gì nhưng Kaylin đoán là nó không tốt.
Mà điều quan trọng là Zane lại dính phải cái tên Polonium kia.
- Đúng rồi, Austin, không phải thằng bé gặp được Vinson rồi hay sao? Cháu biết ông ta đang ở đâu không? - Bà Anthony chợt lóe lên suy nghĩ mà hỏi Austin.
- Cái này cháu không rõ, khi ấy không đi cùng cậu ta nên cũng không biết rõ là sao.
Có điều Keisha sẽ biết thôi, để cháu hỏi cô ta.
Cả hai đang nói chuyện thì ông Anthony