Khi Kaylin thì tỉnh lại khi chiều tối.
Cô bé mở mắt thấy mọi thứ xung quanh đều vô cùng là lẫm.
Căn phòng nhỏ lụp xụp cô bé ở trước đây thì giờ đã là một căn phòng lớn hơn.
Có thể nói là lớn hơn chỗ cô ở nhưng đối với nơi này thì căn phòng này được cho là tồi tàn.
Đồ đạc trong phòng không có nhiều, chỉ có một tủ quần áo, một cái bàn uống nước và hai chiếc ghế gỗ.
Có chút hang mang, Kaylin liền chạy ra khỏi phòng để nhìn mọi thứ xung quanh.
Trước mặt cô lúc này chính là phía sau lưng của lâu đài.
Nó rộng lớn, cao chót vót còn hào nhoáng vô cùng.
Quay mặt lại nhìn thì đằng sau lại là căn biệt thự dành cho người ở.
Mọi người đều mặc đồ người làm và còn làm việc rất chuyên nghiệp.
Nơi đây rộng lớn khiến Kaylin chóng ngợp không tin nổi vào mắt mình.
Cô bé cứ chớp chớp mắt rồi lại lấy tay để dụi mắt.
Xem ra đây không phải trong mơ rồi.
Thấy có cô giúp việc đang cầm chậu cây cảnh đi tới.
Kaylin liền lễ phép mà cúi đầu chào nhưng nhận lại là ánh mắt ghẻ lạnh của cô giúp việc.
Giống như cô chẳng hề tồn tại vậy.
Có chút man mác buồn nhưng Kaylin chỉ nắm hai tay lại, dùng móng mà bấm lấy da tay của mình.
Cô bé không dám đi lại mà chỉ vào trong phòng vừa nãy mình thức dậy.
Đến tận tối muộn, Kaylin cả ngày chưa được ăn gì nhưng cô bé không than một lời.
Giống như việc nhịn đói đã là một thói quen của cô.
Chỉ có điều chú đó không đến, khiến Kaylin không biết làm sao.
Zane là người đưa cô về đây, bây giờ lại vứt cô một xó, cô biết tìm ai để thích nghi vói nơi này bây giờ?
Còn đang ngồi bấm tay thì cánh cửa mở ra.
Là vị bác sĩ trung niên bế Kaylin lúc cô bé ngất.
- Dậy rồi sao? - Anselm thờ ơ nhưng vẫn lên tiếng để hỏi.
Kaylin liền gật đầu còn đi gần đến chỗ Anselm chào ông.
Nhìn Kaylin ngoan ngoãn mà hiểu chuyện, một người không ưa trẻ con như Anselm lại có nhiều suy nghĩ.
Ban đầu ông cũng không biết vì sao Zane lại đưa cô về đây.
Bây giờ cũng không hiểu lí do gì mà không muốn để anh nhìn thấy mặt cô.
Đưa cô đến đây nhưng lại không muốn nhìn mặt cô.
Nhưng nhìn Kaylin ngoan như vậy, ông cũng rất thắc mắc việc đằng sau lí do Zane đưa ra là cô bé đó đã cứu mạng anh.
Mà dù sao bây giờ ông cũng nhận trách nhiệm nuôi dưỡng Kaylin, cũng không thể bỏ rơi cô bé lang thang được rồi.
- Đã ăn gì chưa?
"Cháu không đói." Kaylin dùng tay để nói với Anselm.
- Thế nào là không đói.
Ta được ủy thác phải chăm sóc ngươi rồi nên có gì cần cứ nói với ta.
Kaylin ngạc nhiên mà khóe môi đã cong lên mà nở nụ cười tươi với ông.
Hiếm có người hiểu được ngôn ngữ của người khiếm khuyết như cô.
"Cháu cảm ơn."
- Đây là trách nhiệm, không cần phải tỏ ra biết ơn với ta.
Anselm phẩy tay nói rồi đi ra ngoài.
Ông đi đến khu