Đây là lần đầu tiên Kaylin ngồi trên máy bay mà háo hức tới vậy.
Cô ngồi ở ghế gần cửa sổ mà luôn ngoảnh ra nhìn bên ngoài.
Trong lúc đó thì mấy người đàn ông kia đang tính toán lại các tuyến đường bay để không có sai sót như lần trước.
Zane thì cũng chẳng cấm cản nên Kaylin được phép tách anh ra từ khi lên máy bay cho đến tận bây giờ.
Cô ngồi nhìn ra bên ngoài trời rồi lại ngủ quên mất lúc nào không hay.
Chiếc máy bay cứ lao vù vù từ Châu Mỹ qua tới châu Á.
Khi đến nơi thì là 11 giờ trưa bên Trung Quốc.
Kaylin cùng với cả đoàn đến một căn biệt thự được sắp xếp sẵn.
Có điều đây không gần với nhà Nhất Thiên nên Kaylin cũng chẳng biết nhiều về chỗ này.
Chỉ có lúc ở nhà Nhất Thiên, cô hay ngồi ngoài cửa sổ nên cũng biết một chút địa hình chỗ đó.
Nhưng ở đây lạ hoắc làm cô cứ ngơ ngơ như người rừng vậy.
Chỉ là cả một ngày ở Thượng Hải, Kaylin cứ đợi mãi nhưng chẳng có thông tin nào về việc của Austin.
Cô cứ nghĩ Zane sẽ tới thăm Austin nhưng cuối cùng thì anh lại toàn dính vào công việc.
Cô ngồi trong phòng thơ thẩn nghĩ xem Austin bây giờ ra sao mà quên mất cả thời gian.
Buổi tối của Thượng Hải cũng ồn ào không kém gì ở New York.
Tiếng xe cộ và cả tiếng sinh hoạt của những cư dân sống trong thành phố...!Mọi thứ đều ồn ào nhưng cũng rất náo nhiệt.
Kaylin thì tựa vào thành cửa sổ ngủ lúc nào không hay.
Cô cứ như vậy đến khi Zane quay trở về phòng vẫn ngủ không biết gì.
Vừa mới đặt áo khoác xuống dưới sofa thì điện thoại lại kêu lên.
Zane hơi nhíu mày nhưng vẫn ấn nghe.
- Có chuyện gì?
Không rõ là do tiếng của Zane hay tiếng của điện thoại làm đánh động tới Kaylin.
Cô ngọ nguậy rồi hé mắt nhìn.
Phần cổ bên trái thì đang bị đau bởi cô ngả về một phía làm cho một phần còn lại bị căng cứng, tê râm ran.
- ...!
- Không phải nói cậu ta ổn rồi sao?1
- ...!
- Có gì gọi lão Anselm đến phụ giúp là được.
Thông qua mấy lời nói lạnh nhạt chẳng có chút cảm xúc nào của Zane thì Kaylin lại cảm thấy đang có tia hi vọng.
Cái đầu nhỏ này của cô lại nảy số mà nghĩ ngay đến việc Zane nói về Austin.
Nhấc chân chậm rãi đi tới chỗ anh.
Cô cầm áo khoác của anh vuốt thẳng còn treo lên thanh móc áo.
Vừa làm còn vừa cố nghe xem cuộc đối thoại giữa Zane và người gọi tới.
Mãi tới khi Zane tắt điện thoại mà vứt nó sang một bên thì Kaylin mới hết dừng việc nghe ngóng.
Vậy mà qua cuộc gọi Kaylin chả thể nghe ngóng được gì.
Thậm chí đến lúc đi ngủ cô cũng bứt dứt muốn bật dậy để hỏi Zane nhưng gan của cô đâu lớn đến mức đó.
Cô mà dám đánh thức anh dậy lúc nửa đêm chắc?
...!
Nhưng có điều không ngờ đến là việc sáng ngày hôm sau Zane lại đi tới bệnh viện.
Tuy vậy cô bị bắt ở nhà.
Đứng trên tầng nhìn xuống chiếc xe ô tô đang chuẩn bị đi thì chân tay cô đều không thể để yên được.
Đứng ở trên phòng đắn đo mãi thì cô mới dám đi xuống.
Nhân lúc không có ai để ý, cô lại chui vào trong đuôi xe mà ngồi thụt xuống dưới ghế nên nhìn không ra.
Khi Zane cùng Dashiell đi lên xe để đi cũng đều không có nhìn thấy được gì.
Chiếc xe cũng đi rất nhanh, thi thoảng còn có những đợt phanh gấp làm Kaylin bị đập đầu vào ghế trước mấy lần.
Cô ngồi cong người như vậy trong một khoảng thời gian khá lâu.
Bởi vì từ Thượng Hải tới Bắc Kinh không hề nhanh.
Nếu không phải Dashiell lái xe đi với tốc độ nhanh thì có lẽ Kaylin sẽ bị gãy lưng luôn mất.
- Dashiell, từ bao giờ cậu để một con chuột leo được vào trong xe vậy?
Trong khi chiếc xe còn đang phòng vù vù đi thì Zane lại lên tiếng khiến chiếc xe đi chậm lại rồi tấp vào làn đường.
Dashiell quay lại nhìn Zane rồi lại nhìn trong xe, anh còn chẳng nhìn ra là có ai đã lẻn lên nữa.
Nhưng còm đang định đi xuống để kiểm tra thì chỏm đầu nhỏ nhô lên ở cuối xe.
Ánh mắt run sợ hiện rõ còn thấp thoáng điều gì đó hài hước.
Có điều lúc này có Zane ở đây, Dashiell cũng chẳng dám cười.1
Anh ép giọng mình mà nhìn về phía Kaylin để nói:
- Cô lên xe từ lúc nào vậy?
Kaylin mím môi không dám trả lời.
Cô còn định đứng ở tư thế như này mãi nhưng Zane lại gập chiếc ghế ở hàng thứ hai, kéo Kaylin từ sau ra đằng trước mà ngồi cạnh anh.
Khi này cô