Trong khi ở trên phòng giám đốc bệnh viện thì đang đầy mùi thuốc súng thì ở dãy hành lang phòng Austin thì Triệu Mãn Anh lại đang lân la đến hỏi chuyện cô.
- Em gái, tên của em là gì vậy?
Nghe thấy câu hỏi của Triệu Mãn Anh, Kaylin lại nhìn xung quanh xem cô có hỏi ai khác không nhưng cuối cùng mới dám khẳng định là đang hói mình.
Kaylin mím môi nhìn xung quanh nhưng chẳng có cá gì để cho cô viết.
Nếu bây giờ viết vào tay của Triệu Mãn Anh thì có chút bất lịch sự.
Nhìn thấy Kaylin ngượng nghịu như vậy thì Triệu Mãn Anh lại xoay chuyển câu hỏi ngay tại cô sợ mình đang hỏi câu không theo ý của Kaylin thì tí nữa cô nói lại cho Zane thì sẽ rất mệt người.
Đúng ra thì chuyện lần trước không phải là cô không bị sao.
Ai mà ngờ được lúc đánh Kaylin quay trở về thì Triệu gia lại tụt dốc vô cùng nhanh trong giới kinh doanh.
Thật may là sau đó giữ lại được một chút bình tĩnh mà xử lý.
Nhưng lúc đó cô chỉ nghĩ là trùng hợp thôi tại vì không biết Kaylin là ai và có quan hệ gì với Nhất Thiên mà được ở đó.
Thế nhưng khi nãy vừa nhìn thấy Kaylin lẽo đẽo sau Zane thì cô mới biết đó là người của anh.
Có lẽ lúc đó là cảnh cáo cô luôn rồi.
- Không sao đâu, em không cần trả lời cũng được.
- Cố nở nụ cười thân thiện để nói với Kaylin.
Nhìn ngoài sẽ tưởng như Kaylin rất khó ở, nhưng cô chỉ là không biết giao tiếp sao cho người đối diện hiểu.
Tại vì Triệu Mãn Anh là người lạ nên cô không dám đưa tay tới viết lên tay cô.
Còn đang định đổi chủ đề để nói chuyện thì có bác sĩ đi tới khám cho Austin.
Kaylin vừa thấy cửa mở thì cũng đứng bật dậy đi đến gần đó để nhìn.
- Không sao, cô vào đi.
- Vệ sĩ đứng đó cũng tránh ra để cho Kaylin vào.
Thấy mình được phép vào trong thì Kaylin rát vui.
Cố cúi đầu cảm ơn rồi đi vào trong phòng đứng gần đó để nhìn.
Đứng gần Austin còn có thể nghe bác sĩ báo cáo tình trạng của Zane.
Mọi thứ đều ổn và chẳng có gì đáng ngại nên Kaylin càng vui hơn.
Nhưng không hiểu sao đột nhiên cả bệnh viện phong tỏa bởi cảnh sát.
Chỗ nào cũng có cảnh sát đứng bao vây làm Kaylin cứ ngơ ra không hiểu gì.
Một lúc sau thì đoàn của Zane đi xuống, có theo cả mấy vị cảnh sát "mặt lớn" đi cùng.
Vậy mà họ lại chỉ bắt tay rồi còn cảm ơn Zane về việc gì đó.
Cầm theo là bao nhiêu thùng hồ sơ về lạm pháp của bệnh viện này rồi rời đi.
Kaylin nhìn theo mà quên mất rằng bản thân cũng đang bị chú ý.
Khi ngoảnh lại mới nhìn thấy được ánh mắt lạnh lẽo của Zane.
Bản thân tự động lùi lũi đi đến chỗ anh mà chẳng cần anh phải nói lời nào.
Nhưng khi đứng cạnh anh còn có mùi máu tanh thoảng qua làm chân cô bủn rủn không đứng vững.
Mỗi lần Zane ở trong cái tình trạng có mùi máu tanh là Kaylin đều cảm thấy có điều chẳng lành.
Tay chân cô lạnh toát mà khịt mũi rất nhiều lần.
Đưa tay tới kéo Kaylin lại gần mình, Zane cúi thấp xuống ghé sát vào tai của cô để nói:
- Xem ra là tôi vẫn nhân nhượng với cô lắm nhỉ?1
Kaylin lo sợ từ khi Zane xuống, đến tận bây giờ thì chẳng cần lo sợ nữa mà cô đang sắp ngất ở đây luôn rồi.
Ngước lên nhìn anh còn lắc đầu không dám nghĩ đến những chuyện sau đó.
Thế nhưng khi ở bệnh viện Zane chỉ đứng gần cô, thi thoảng lại dọa làm Kaylin sợ hú hồn một phen.1
Nhưng có điều nhìn vẻ mặt Kaylin lúc thì ngơ ra rồi lúc thì lại sợ hãi làm Dashiell đứng đằng sau phải che miệng cười.
Biết là như vậy sẽ rất nghiệp nhưng nhìn hai người anh lại không giấu nổi cảm xúc.
Còn đang đợi đến lúc lên xe nhìn biểu cảm sợ hãi của Kaylin xem ra sao nữa.
Cả một ngày ở lại trong bệnh viện, mấy tên vệ sĩ của Austin cứ níu kéo anh ngồi lại thêm một chút nên đến tận tối vẫn chưa về.
Kaylin và Dashiell thì đi mua cơm về cho mấy người cùng ăn.
Cầm hộp cơm đưa đến chỗ Zane còn phải cần thận mở ra giúp anh.
Nhưng Zane lại cứ như muốn đùa với cô vậy mà chỉ cần món anh không thích lại đùn đẩy nó sang hộp cơm của cô.
Cứ như cô là cái thùng rác vậy.
Vừa ngồi ăn