Tối đến, vì ta ăn nhiều quýt quá nên đau bụng, Phạm Thiên Hàm mời đại phu, sắc thuốc xong ta lại không chịu uống.
Lúc Phạm Thiên Hàm làm bộ muốn điểm huyệt ta, ta dùng khổ nhục kế nói: “Bụng ta toàn là quýt, thật sự không còn chỗ chứa bát nước đen sì sì này nữa đâu.”
Phạm Thiên Hàm thế mà cũng tin ta, lại mời đại phu tới, châm cứu cho ta..
Đại phu chắc là phải đi thêm chuyến nữa, lòng sinh oán hận, xuống tay rất chi là tận sức, thật muốn hỏi thăm cả nhà ông ta.
Bảo nhi thì cực hả hê, nàng nói tiểu thư tiểu thư, trộm gà không được còn mất nắm gạo nhé.
Oán trời xanh bất công, sao Bảo nhi ăn nhiều hơn, mà bị đau bụng lại là ta?
Đương lúc đầu ta bị kim châm cắm đầy, thì thấy trên mặt Phạm Thiên Hàm lóe lên tia bỡn cợt, vậy nên ta nổi giận. cả đêm không nói chuyện với anh ta.
Anh ta vẫn thản nhiên như không đi ngủ.
Hôm sau Phạm Thiên Hàm mới sáng sớm đã dậy, ta nghe anh ta thấp giọng nói chuyện với Lý tổng quản ở ngoài hành lang, ta dựng tai lên nghe hồi lâu vẫn không nghe rõ được, bèn ngủ tiếp.
Lúc dùng cơm sáng Phạm Thiên Hàm không thấy xuất hiện ở bàn ăn, ngược lại là Tiêu Tử Vân xuất hiện, từ khi Bảo nhi ăn cùng bàn với chúng ta thì ít khi thấy cô ta xuất hiện, tư tưởng giai cấp của cô bé này quả là nặng.
Mắt Tiêu Tử Vân hồng hồng sưng lên, không biết bạn đã từng thấy con hồ ly sưng đỏ mắt chưa? Trông thích lắm nhé.
Ta nghĩ hai ta sớm đã không phải quan hệ có thể hàn huyên thăm hỏi nhau, nên không nói lời nào ăn cơm, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho người bị dọa tới không dám gắp đồ ăn là Bảo nhi.
Cơm ăn được nửa, Tiêu Tử Vân liền ”ba” một tiếng, hạ đũa, nói: “Vương Thanh Thiển, đi nói với sư phụ cô, ta và ông ta từ nay không đội trời chung.”
Ta ngừng động tác nhấm nuốt, ngẩng đầu nhìn cô ta, định dùng một ánh mắt chứa thiên ngôn vạn ngữ để tỏ ý trong lòng ta có đến nghìn câu hỏi.
Cô ta vừa nói xong liền tự nhiên bỏ đi, hoàn toàn không có ý giải đáp nghi vấn của ta.
Thỏi bỏ, dù sao chăng nữa ta cũng có rất nhiều vấn đề cần sư phụ giải đáp, không kém một cái này.
Buổi chiều.
Ta chuẩn bị mang Bảo nhi ra phủ tìm sư phụ ta.
Lúc mới đến, ta và Bảo nhi đều dè dặt tránh trong phủ đóng giả làm đại gia khuê tú và nha hoàn của đại gia khuê tú, ngay cả đi ra ngoài cũng phải cân nhắc mãi. Giờ tỷ tỷ ta sớm dã lười đóng giả cái vẻ nề nếp quy củ ấy rồi. muốn ra ngoài thì ra, muốn chẻ vụn cửa phòng, bàn, ghế thì chẻ, muốn trộm đồ ăn nơi phòng bếp thì trộm, muốn leo cây hái quả thì leo cây hái, muốn đốt pháo thì đốt, cuộc sống tự tại thích ý.
Phạm Thiên Hàm cũng coi là người hiểu lý lẽ, đối với hành vi làm loạn trong phủ của ta, anh ta cũng chưa từng ngăn cản. Làm người đứng thứ hai trên danh nghĩa trong phủ, chỉ cần kẻ đứng đầu không nói gì, thì ta có thể lên trời xuống biển, không gì không làm được. Cho nên khi Lý tổng quản đứng ở cửa ngăn ta và Bảo nhi đang định ra ngoài lại, ta quả thật giật mình.
Lý tổng quản nghiêm túc sờ bộ râu cá trê của mình, nói: “Phu nhân, đại nhân giao phó, hôm nay ai cũng không thể xuất phủ.”
Ta nhìn chòm râu cá trê như nòng nọc của ông ta, có xúc động muốn sờ thử một cái. Ta kìm lại bàn tay đang rục rịch muốn động, nói: “Ta có chuyện khẩn cấp muốn ra ngoài xử lý, chỗ Phạm đại nhân ta sẽ tự nói với ngài ấy.”
Lý tổng quản vẫn chặn cửa, không chút nhúc nhích, nói: “Đại nhân rất nhanh sẽ hồi phủ, đến lúc đó phu nhân lại ra khỏi phủ được không?”
Ta hơi trầm ngâm một chốc, ngoắc tay muốn Lý tổng quản tới gần một chút để nói, ông ta không nghi ngờ gì sáp lại, ta chém một sống tay ra, ông ta ứng thanh ngã xuống.
Bảo nhi kinh ngạc nhìn ta, ta gật đầu, nàng bèn động thủ kéo Lý tổng quản đến dưới cây, xếp ông ta thành tư thế ngồi dưới tàng cây ngủ gật.
Bảo nhi phủi phủi tay gật đầu với ta, ta thuận theo dục vọng trong lòng, sáp lại sờ sờ chòm râu cá trê của Lý tổng quản rồi gật gật đầu với Bảo nhi, rồi chúng ta rất là bình tĩnh ra khỏi phủ.
Dù sao hai ta đã sớm lộ nguyên hình, đành dứt khoát làm một đôi chủ tớ lưu manh trong phủ vậy.
Ra khỏi phủ Trạng nguyên, chúng ta ra chợ mua hai con diều, ta còn đặc biệt chọn hai cái to lại rẻ. Sau đó chúng ta lập tức đi thẳng tới Long Sơn Tự, sư phụ có nói, nếu có chuyện tìm ông ấy, ở chỗ cây đại thụ nơi sườn núi sau Long Sơn Tự, tức là cái cây năm đó chúng ta kết duyên, buộc vào hai con diều, ông ấy sẽ tìm cơ hội gặp mặt với ta.
Buộc hai con diều vào, rồi ta liền cùng Bảo nhi đi khách sạn Long Môn nghe kể chuyện, ông lão râu bạc đang kể Tiếu ngạo giang hồ, ta thích hai từ “tiếu ngạo”, có khí thế thật hào hùng.
Nhưng không tới thời gian nửa chén trà, chúng ta đã bị Phạm Thiên Hàm tìm được xách cổ về phủ.
Về phủ sau Phạm Thiên Hàm cũng không trách mắng gì ta, anh ta chỉ quẳng ta vào phòng dặn dò một cây “Không được ra khỏi phủ nữa” liền rời đi. Nhưng cái dáng nghoẹo cổ của Lý tổng quản lại khiến ta rất áy náy, mấy lần ta muốn lên biểu đạt lòng áy náy của mình ông ta đều bổ nháo bổ nhào chạy mất, nên ta cũng đành phải thư thái.
Hôm nay phủ Trạng nguyên phòng bị nghiêm ngặt, trong phủ đột nhiên xuất hiện nhiều gương mặt lạ, mỗi người đều vác theo cái mặt người sống chờ gần đen thui.
Bảo nhi được ta lệnh đi thám thính rồi trở về báo cho ta, sớm hôm nay trong phòng biểu tiểu thư truyền ra một tiếng hét thảm, Lý tổng quản chạy tới thì phát hiện biểu tiểu thư ngất xỉu trên đất, mà nha hoàn thân cận của biểu tiểu thư thì bị người một chưởng lấy mạng, chiêu sử dụng là Phất Vân Thủ do sư phụ tự sáng tạo, mà nếu ta nhớ không sai, trong thiên hạ chỉ có ba người biết Phất Vân Chưởng, sư phụ, ta, đại sư huynh. Mà đêm qua ta luôn nằm cạnh Phạm Thiên Hàm, không có thời gian gây án, thêm nữa là ta không đủ công lực, ít nhất phải tung hơn mười chưởng mới có thể khiến người mất mạng, nên ta cũng không có năng lực gây án. Vậy tức là, kẻ tình nghi chỉ còn sư phụ và đại sư huynh.
Nghe nói, Phạm Thiên Hàm đã ngầm ra lệnh tróc nã hai người họ.
Nói như