Bảo nhi cực kỳ bài xích Khương Trăn, nàng nói nàng mở nhãn pháp cái là biết đấy là một con hồ mị yêu nghiệt, còn nói, nhìn hai con mắt lúng liếng của cô ta, cũng chả biết là đang mưu mô xấu xa gì.
Mà lúc này, Bảo nhi đang mắng gã phụ lòng hán Liễu Quý Đông đến thê thê thảm thảm, ta nghe lâu, cũng có chút vô vị, ừ ừ à à đáp bừa.
Ngược lại là Khương Trăn nghe rất nhập thần, thi thoảng theo cảm xúc trầm bổng nhấp nhô của Bảo nhi mà trào dâng căm phẫn, cuối cùng cô nàng vỗ bàn một cái nói: “Bảo nhi, ta giúp cô thu thập cái đôi…đôi gì nhỉ?”
Bảo nhi tiếp lời: “Gian phu dâm phụ.”
Khương Trăn long trọng gật đầu: “Đúng!”
Bảo nhi hoài nghi nhìn cô nàng: “Một cô gái yếu đuối vai gánh không nổi tay nhấc không đặng như cô, có thể giúp ta cái gì chứ?”
Nói đoạn còn lạnh lùng lườm ta một cái.
Ô ô ô, bản nữ hiệp vai gánh được, tay nhấc được, nhưng là không muốn lội vào vũng bùn của nhà em thôi.
Khương Trăn ưỡn bộ ngực khí phách của cô nàng một cái, nói: “Không lừa cô chứ, ta là thần y.”
Bảo nhi cười xùy một tiếng, “Cô vẫn là gạt ta thôi.”
Khương Trăn cuống lên, kéo ống áo của nàng nói: “Ta thật là thần y, không tin cô hỏi Thiển nhi tỷ tỷ.”
Bảo nhi nhìn sang ta, ta cho nàng một cái gật đầu ”Không lừa em, cô ta đích thực là thần y.”
Khương Trăn lọc cọc chạy đi cầm một cái hòm về, chọn ba bình sứ nho nhỏ đặt lên bàn, nói: “Ở đây ta có ba bình thuốc, có thể giúp cô một tay.”
Bảo nhi nhìn ngó một lúc nói: “Đây là gì? Thạch tín? Việc thương thiên hại lý ta không thể làm được.”
Khương Trăn gật dù đắc ý nói: “Không phải, ta vừa nãy đã cẩn thận nghe cô nói, Liễu Quý Đông kia nhìn thấy con gái gã bán thịt lợn còn đẫy đà hơn cô, bèn đứng núi này trông núi nọ. Chúng ta đương nhiên phải cho hắn phải hối hận vì đã làm.”
Bảo nhi nói: “Xin lắng tai nghe.”
Khương Trăn cầm lên bình sứ màu trắng nói: “Thuốc này là thuốc giảm cân, để con gái nhà bán thịt lợn ấy uống vào, không quá ba ngày, cô ta chắc chắn sẽ gầy tới mức theo gió mà bay.” Cô nàng lại cầm một cái bình khác lên nói: “Đây là thuốc béo phì, cô uống vào, trong vòng ba ngày nhất định sẽ béo tới mức ra không nổi cửa phủ Tướng quân này luôn.” Cô nàng cầm cái bình cuối cùng lên nói: “Đây là thuốc âm dương hòa hợp, cho Liễu Quý Đông, uống thuốc này vào, trong vòng nửa tháng hắn ta sẽ không mọc râu, giọng nói yếu ớt như con gái, phong thái yểu điệu.”
Ta chen mồm: “Khương Trăn, muội còn nói muội không có thuốc nào hại người?”
Khương Trăn vẻ mặt vô tội: “Thuốc giảm cân muội chế ra cho cô gái nào thích thân hình mảnh mai; thuốc béo phì muội chế ra cho cô nào thích đẫy đà, nhưng thuốc này dùng cho gia súc cũng được; mà thuốc âm dương hòa hợp này, muội chế ra cho người nào âm dương mất cân bằng dùng.”
Ta thề, ta từ nay về sau không bao giờ nghi ngờ dụng tâm chế thuốc của Khương Trăn nữa.
Mà Bảo nhi nghe vậy đầu tiên là sáng mắt lên, sau lại gãi đầu nói: “Hình như có gì đó không ổn.”
Khương Trăn cũng gãi đầu theo, nói: “Cô nói thế, tôi cũng thấy hình như có gì đó không ổn.”
Rồi hai người tập thể nhìn sang ta, đồng thanh nói: “Rốt cuộc là có gì không ổn?”
Trời đất chứng giám, ta nào có biết.
Ta thoáng trầm tư, rồi nói: “Nói ra thì dài, ta bỗng nhớ ra Phạm Thiên Hàm vừa nãy bảo ta bưng chén trà cho chàng, ta đi chút rồi về.”
Ta một cước đá văng cửa thư phòng của Phạm Thiên Hàm, lúc vào thì bị bậc cửa vấp một cú lảo đảo, chàng đang duyệt công văn dưới ánh đèn, thấy ta hùng hùng hổ hổ xông vào, cũng chỉ nhíu mày trách ta một câu: “Hấp ta hấp tấp không sợ ngã à.”
Ta nhảy lên bàn chàng, oang oang kể hết mọi chuyện một lượt cho chàng nghe, rồi hỏi: “Có gì không ổn không?”
Cây bút trên tay Phạm Thiên Hàm gõ vào cái chân ta đang vung vẩy bên cạnh bàn, nói: “Đương nhiên là không ổn, Bảo nhi nếu béo tới nỗi không ra nổi cửa phủ Tướng quân, vậy cô ta làm sao mà gả đi được?”
Ta đáp: “Vậy thì ném em ấy qua tường?”
Phạm Thiên Hàm mắng: “Huyên thuyên. Huống hồ, hai nữ tranh một nam, mấy người đem nam biến thành nữ, còn có gì mà tranh nữa?”
Ta nhảy khỏi bàn, nói: “Chàng quả nhiên có chút văn thao đấy, không khác mấy với suy nghĩ của thiếp, chàng tiếp tục duyệt công văn, thiếp không quấy rầy chàng nữa.”
Chàng tỏ vẻ lười đi để ý ta, lại vùi đầu duyệt công văn, ta tự thấy không thú vị, bèn kéo lại váy áo lúc nãy ngồi bị nhăn rồi hướng ra ngoài, ra khỏi cửa, đang trở tay đóng cửa thì, nghe phía sau truyền tới một câu dặn dò: “Đi đường tử tế vào.”
Ta về phòng bảy tỏ quan