Sáng sớm Phạm Thiên Hàm theo lệ thường tỉnh dậy sớm hơn ta, vỗ vỗ mặt ta kêu ta đứng lên đưa chàng ra phủ lên triều sớm. Ta nói gì cũng không chịu, ôm chăn chơi xấu nói ta mệt lắm.
Phạm Thiên Hàm làm bộ muốn kéo chăn của ta, ta bày cái vẻ lã chã chực khóc, mím môi nói: “Chàng mau vào triều đi, đừng chậm trễ nữa, khi nào về thiếp sẽ làm cơm sáng cho chàng, nấu cháo bí đỏ cho chàng.”
Chàng không tình nguyện bẹo mặt ta, “Ta về nhất định phải ăn.”
Ta vội vàng đáp ứng: “Nhất định rồi.”
Chàng vừa ra cửa, ta liền ôm chăn ngủ ngon lành. Cũng không biết là ngủ bao lâu, bị một tiếng quỷ hống của Bảo nhi bừng tỉnh.
Ta dụi mắt, nhìn Bảo nhi ở trước mặt gào lên đại quân bà dì lại xông tới nữa rồi, ta chỉ đành giãy dụa đứng lên, Bảo nhi thu xếp một chút giúp ta búi tóc lên, tóc ta bị quản chế trong tay nàng, ngồi bất động trước gương thật buồn chán, ta liền đảo tròn mắt nhìn xung quanh.
Ta dừng mắt trên cái bàn đặt giữa phòng, cuộn tranh mà tối qua Phạm Thiên Hàm tiện tay đặt lên đó, lần thứ hai nhìn thấy, ta đã bình tâm rồi, bèn phân phó Bảo nhi: “Bảo nhi, đem cuộn tranh trên bàn kia cho ta.”
Bảo nhi vươn tay cầm cuộn tranh, thân mình lung lay một cái, thiếu chút ngã, may mà nàng kịp thời lấy tay kia bắt lấy búi tóc của ta làm điểm tựa mới trụ lại thân mình đang bổ nhào xuống đất ấy.
Chân tóc ta bị kéo đến nhói cả lên, nhưng có thể miễn cho Bảo nhi bị thương, ta cam tâm tình nguyện, ta cam chi nhược tố, tự mình tạo nghiệt tự mình gánh.
Ta chậm rãi mở cuộn tranh ra, xem xét một lúc, chẳng hề có tí cảm xúc gì.
Cuối cùng không nhịn được ta hỏi Bảo nhi đằng sau: “Bảo nhi, em có thấy người phụ nữ trong bức tranh này quen mặt không?”
Bảo nhi liếc một cái, “Quả có chút quen mặt, ai vậy ạ?”
Ta đáp: “Người thiếp cha mà lần này cha muốn lấy, bảo là giống mẹ ta.”
Bảo nhi lúc này mới ngơi tay để chăm chú quan sát, cắn môi nói: “Hình như em biết là giống ai rồi…ài… tên đến bên miệng rồi mà…giống cái gì mà…gì mà…”
Ta sầm mặt, giơ giơ nắm đấm về phía nàng.
Nàng lập tức cười giả lả: “Đùa người thôi tiểu thư, tuy em không nhớ được dáng vẻ của phu nhân, nhưng cô gái trong bức họa này rõ ràng là bà ni cô trong bức vẽ tiểu ni cô tụng kinh treo trong từ đường của Vương phủ, chẳng qua là có mọc thêm tóc thôi.”
Bức vẽ tiểu ni cô mà nàng nói ấy là bức Huyền Trang tụng kinh mẹ ta vẽ lúc còn sống, nhưng mẹ ta nói Đường Tam Tạng kia vẽ quá tú khí, Bảo nhi từ nhỏ đã khăng khăng đó là tiểu ni cô không phải tiểu hòa thượng.
Nghe vậy ta cẩn thận xem lại, lấy ngón tay che đi tóc của cô gái đi, quả rất giống Đường Tam Tạng kia. Thật may là Bảo nhi có một đôi tiễn thủy thu mâu nhìn thấu vạn sự.
Ta nhất thời dở khóc dở cười, lão cha mập mạp của ta, có hai con mắt hạt đậu như rùa, cũng chẳng biết là có bị ghèn mắt che mất không nữa.
Sửa soạn hoàn tất, ta mang theo Bảo nhi và bức tranh, đi ra ngoài bình thản đối mặt với các dì.
Bọn họ vừa thấy ta đi ra, liền nhất tề gào lên, hồn qua còn có nước mắt, hôm nay chỉ còn gào khan, ta thấy mà đau lòng vô cùng, vội khuyên nhủ: “Các dì bớt giận, hôm nay lại có chuyện gì vậy?”
Dì tư là người ngừng hét đầu tiên, bà kéo kéo váy, lắc người một cái lại thành tiểu thư khuê các, bà nhỏ nhẹ khẽ khàng nói: “Thiển nhi, hôm qua con với lão gia rốt cuộc là thương lượng thế nào? Tại sao sáng nay cô gái đó lại vào cửa rồi?”
“Cái gì mà cô gái? Con tiểu tiện nhân ấy!” Dì lục mỉa một câu, lập tức theo sau là “Đúng là hồ ly tinh”, “Đĩ thõa”,”Con lẳng lơ”…của mấy bà.
Ta ngàn vạn cảm khái vội nhìn chung quanh tìm, may mà Khương Trăn không có mặt, không thì giải thích bằng này từ không giảm thọ của ta mới là lạ.
Nỗi căm tức của các bà dì một khi bị kích phát, ta cũng không xen mồm vào nổi, bèn kéo Bảo nhi ngồi xuống bậc thang, chống má nghe bọn họ biến đổi cách thức mắng ra những từ rất ư là sâu sắc.
Bảo nhi ghé vào bên tai ta nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, em cứ cảm thấy cái hoạt cảnh này quen quen.”
Ta che hai lỗ tai đang nhói lên vì một câu “Con kỹ nữ trộm chồng” the thé của dì lục, bình tĩnh đáp lại: “Lúc dì cửu vào cửa cũng như thế này đây.”
Bảo nhi bỗng ngộ ra, nói: “Chẳng trách em cảm thấy mấy từ mắng người này quen tai đến lạ, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Ta duỗi lưng một cái, vừa ngáp vừa nói: “Chờ thôi, đợi họ mắng mệt rồi lại tính sau.”
Nhưng là bọn họ còn chưa mắng mệt, Phạm Thiên Hàm đã hồi phủ, chàng vừa vào cửa liền trầm giọng gầm lên: “Có chuyện gì thế này!”
Chàng mặc trên mình triều phục kỳ lân màu tím, đầu đội triều quan, vừa lên giọng quát, tự dưng lại hơn mấy phần uy nghiêm so với bình thường, các dì bị chàng rống đến nỗi đứng im không dám động đậy.
Ta từ bậc thang bật lên, nhảy tới trước mặt chàng, túm ống áo chàng kéo sang bên, tranh công nói: “Thiếp xem cuộn tranh kia rồi, cô gái đó giống y Huyền Trang trong bức Huyền Trang tụng kinh treo trong từ đường nhà mẹ đẻ thiếp á.”
Chàng cong ngón tay gõ đầu ta một cái, nói: “Ta biết. Trước lúc thành thân với nàng cha có bảo ta đi bái tế mẹ nàn, lúc đó ông ấy cũng nói ta biết đó là do mẹ vẽ, ta đoán trừ phi mẹ cũng là người con gái gàn dở như nàng, còn thì sẽ không đem bản thân mình vẽ ra hòa thượng đâu.”
Ta ôm đầu trừng chàng, “Ngày mai thiếp xuất gia luôn, biến thành ni cô cho chàng xem.”
Chàng cười đáp: “Cái đó thì ta lại không lo, nếu nàng có thể chịu được những ngày không có thịt ăn ấy, ta cũng mừng.”
Ta mới chỉ tưởng tượng cái thế gian này nếu không có thịt lợn, thịt gà, thịt vịt, thịt bò, thịt dê, đã khổ sở đến muốn ứa lệ.
Bảo nhi ở bên cạnh hừ giọng: “Cô gia tiểu thư hãy khoan liếc mắt đưa tình, giải quyết cái đám trước mắt này đi đã.”
Chúng ta bấy giờ mới quay lại nhìn các dì, bọn họ vừa nãy bị Phạm Thiên Hàm quát một tiếng, vẫn duy trì tư thế ngây ra như phỗng một lúc lâu, ta lấy khuỷu tay thúc Phạm Thiên Hàm, nhỏ giọng nói: “Chàng đi nói chuyện với họ đi.”
Chàng cúi đầu nhìn ta: “Vậy còn nàng?”
Ta cười tít mắt nói: “Thiếp đi phòng bếp nấu cháo bí đỏ cho chàng.”
Nói xong không chờ chàng phản ứng, ta nhanh như chớp vọt đi.
Bước vào bếp, ta mới phát hiện trong phòng căn bản không