Cơm tất niên sang phủ Tể tướng ăn, đồ ăn bên phủ Tể tướng quả thật là ngon, đặc biệt là sủi cảo, viên sủi cảo mập mạp tròn xoe xoe ấy, ngon đến nỗi ta hận không thể nuốt cả lưỡi xuống luôn.
Bi ai là, ta không nuốt được lưỡi, nhưng ta lại nuốt mất đồng tiền mà Phạm lão phu nhân gói trong sủi cảo.
Trong lúc dùng bữa, mọi người đều ồn ào xem ai đã ăn được cái bánh may mắn ấy, còn nhao lên muốn cùng hưởng may mắn. Ta không dám hó hé một tiếng, ta nào có thể bảo với mọi người rằng ta đã nuốt mất đồng tiền may mắn ấy rồi, ai muốn dính vận may thì lại sờ bụng ta này…
Bởi vậy, hành tung của đồng tiền may mắn ấy trở thành điều bí ẩn kỳ lạ nhất đêm trừ tịch.
Ăn cơm tất niên xong mọi người quây quần lại uống rượu, Tiêu Tử Vân không nói gì nhiều, Phạm Tể Tướng lại càng kiệm lời tới nhân thần cộng phẫn, còn Phạm Thiên Hàm trước mặt cha chàng càng triệt để trung quy trung củ, vậy là chỉ có ta và Phạm lão phu nhân kẻ đáp người xướng bình luận tiếng vang nơi cửa trúc. (Đoạn này nó bị thiếu mất 1 từ chả hiểu là gì ” 门 □ 竹”)
Chẳng là lòng ta có chuyện, không tránh được lơ đãng, mấy lần đáp lời Phạm lão phu nhân đều là ông nói gà bà nói vịt, may là bà chỉ thuần túy là cần một người đáp để tiến hành trường thiên đại luận của mình, còn về phần kẻ đáp nói những gì thì chẳng hề trọng yếu.
Trên đường về phủ, dọc đường cực kỳ náo nhiệt, các hàng quán nhỏ bày đầy hai bên đường, có nặn tò he, vẽ đường nhân, bán đường hồ lô…Đương nhiên náo nhiệt nhất vẫn là mấy đứa trẻ con phóng pháo, đùng đùng đoàng đoàng trái ném một cái, phải quăng một cái, ta bị giật mình đến mấy lần.
Lại một đứa ném pháo đến sát bên chân ta, Phạm Thiên Hàm ở sau kéo ta một cái, ta quay đầu hung ác trừng đứa nhóc quăng pháo kia một cái, bé con năm sáu tuổi bộ dáng rất xinh xẻo, ngẩng khuôn mặt trong sáng ngây thơ lên nhìn ta, ta thấy đứa bé mặt mũi đáng yêu, không nỡ tiếp tục trưng ra khuôn mặt cực hung cực ác ra dọa nó, bèn cúi người xuống mềm giọng nói: “Bé con, bé làm như thế là không tốt, sẽ dọa tới người đi đường đấy.”
Nói xong còn đưa tay xoa đầu nó tỏ vẻ từ ái.
Ngờ đâu đứa nhóc nhếch khóe miệng cười tà: “Nguyễn nhị thiếu ta đây ném pháo mỹ nhân, nếu ném tới nàng, vậy nàng theo ta đi.”
Ta hãy còn vui mừng bởi ánh mắt độc đáo của tuổi trẻ nước nhà, Nguyễn nhị thiếu kia đã nhào tới ôm đùi ta.
Ta còn chưa kịp phản ứng, Phạm Thiên Hàm đã xách cổ áo Nguyễn nhị thiếu lên.
Nguyễn nhị thiếu bị xách lên giữa không trung, đôi tay ngắn nho nhỏ và cặp chân ngắn nho nhỏ lơ lửng giữa khoảng không ra sức quẫy đạp, tựa như một con rùa đen bị lật ngược, rất buồn cười.
Phạm Thiên Hàm một tay xách Nguyễn nhị thiếu, một tay vỗ đầu nó, giáo huấn: “Nguyễn nhị thiếu, tuổi còn nhỏ đã ra đường chòng ghẹo con gái nhà lành, cha mẹ nhóc dạy nhóc thế nào hả?”
Nguyễn nhị thiếu không chút sợ sệt, hét rống lên: “Người lớn bắt nạt trẻ con, người lớn bắt nạt trẻ con…”
Tiếng hét cực lớn, dẫn tới ánh mắt của vô số người trên đường, ta vội vàng đi lên ôm lấy nó, vỗ về nói: “Đừng kêu đừng kêu.”
Thằng bé thừa cơ chui vào lòng ta, vừa chui vừa ồn ào: “Tuy nàng hơi già một tí, nhưng ta sẽ không ghét bỏ nàng, chúng ta thành thân đi, ta sẽ đối xử tốt với nàng.”
Thiếp đây thật không biết nên khóc hay cười…
Phạm Thiên Hàm ở bên cạnh trêu Nguyễn nhị thiếu: “Tiểu tử thối, xin lỗi nhé, nàng đã là thê tử của ta rồi.”
Nguyễn nhị thiếu từ trong lòng ta ngẩng đầu lên, nhìn ta đầy hy vọng: “Mỹ nhân, hắn lừa người ta phải không?”
Mỹ nhân là ta đây bất đắc dĩ gật đầu. Thằng bé dần dần buông vòng tay đang ôm ta ra, chỉnh lại áo quần mình rồi nghiêm túc nói: “Ta sẽ chờ nàng, chờ nàng một nhánh hồng hạnh muốn xuất tường, chờ nàng hoa tàn ít bướm bị lãng quên.”
Ta mừng khôn xiết, vỗ vỗ đầu nó nói: “Nhóc thật sự là một kẻ si tình nha, ài, ta thật hận sao không tương phùng thời còn chưa gả chứ.”
Bé đẩy tay ta ra, nói: “Nàng đừng coi ta là đứa nhóc con, ta nói cho nàng biết, ta ở quê phải nói là hồng phấn tri kỷ nơi nơi đấy.”
Ta gật đầu lia lịa: “Nhìn ra được, nhìn ra được.”
Phạm Thiên Hàm cười cười xen vào: “Tiểu tử, kẻ lần trước vọng tưởng câu dẫn thê tử ta, cỏ trên mộ đã mọc cao hơn cả nhóc rồi đấy.”
Ta liếc chàng một cái: “Ở đâu thế? Thiếp muốn đi thắp hương.”
Nguyễn nhị thiếu không vừa ý chúng ta xem nhẹ bé, kéo kéo vạt áo ta nói: “Mỹ nhân nương tử, ta phải đi về rồi, ta lớn lên sau sẽ trở lại tìm nàng nhé.”
Ta nhe răng cười, tự thấy mình cười hệt như đóa hoa xuân đầu tiên hé nở, tươi mọng xinh đẹp, đáp: “Mau về đi, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”
Nguyễn nhị thiếu lại lưu luyến không thôi, lôi kéo một lúc, cuối cùng chúng ta vừa cười vừa nhìn thằng bé đi xa.
“Vui rồi hả?” Phạm Thiên Hàm đột nhiên cất tiếng.
Ta ngơ ngẩn hả một tiếng.
Chàng nói: “Nàng ăn cơm tối xong cứ mất hồn mất vía, sao thế?”
Ta giờ mới nhớ tới, thở dài một tiếng: “Thật ra…thiếp…”
Chàng nhíu mày: “Rốt cuộc là làm sao? Ấp a ấp úng không giống nàng tí nào.”
Ta quyết tâm: “Kỳ thực thiếp nuốt đồng tiền trong bánh sủi cảo ấy mất rồi.”
Chàng ngẩn ra, mắt mở to nhìn ta hồi lâu, chậm rãi nói: “Nàng chỉ vì cái đó, mà cả buổi tối buồn bã không vui sao?”
Ta trịnh trọng gật đầu, trong bụng ta có một đồng tiền đó, còn nghiêm trọng hơn cả có em bé nữa!
Chàng ngờ vực nói: “Bộ dạng khổ hải thâm cừu của nàng là làm sao?”
Ta không hé môi, bình thản nhìn về nơi xa, than thở: “Nếu thiếp có việc gì không hay, chàng tục huyền cũng được.”
Chàng kinh ngạc, rồi không ngừng được cười, “Ha ha…lẽ nào…ha…nàng cho rằng…ha ha..nuốt một đồng tiền có thể chết người sao?”
Chuyện này thì phải nói ngược trở lại thời ta tóc còn để chỏm, một ngày nọ ta vô tình phát hiện cha cầm trân châu mẹ thích nhất tặng cho dì Năm, ta nổi giận lên xông tới đoạt lấy, hai người họ định tới cướp, ta bèn ngậm trân châu vào miệng dọa bọn họ ta muốn nuốt xuống, bọn họ ngược lại dọa ta rằng nếu nuốt trân châu vào, sẽ bị thối bụng thủng ruột mà chết, ta trước nay sợ chết, bèn đem hạt trân chân dính đầy nước miếng nhổ ra cho bọn họ.
Mà sau chuyện đó, chẳng hề có người cập nhật tin tức cho ta, ta vẫn đinh ninh rằng nuốt trân châu sẽ thối bụng thủng ruột mà chết, thử nghĩ mà xem, viên trân châu tròn vo đó nuốt xuống còn bị thối bụng thủng ruột, có thể thấy rằng ruột rà là chỗ yếu ớt mỏng manh đến nhường nào, mà ta nuốt vào một đồng tiền! Đồng tiền! Cái viền dẹt dẹt sắc nhọn ấy rạch một cái, bụng của ta sẽ nở hoa luôn mất.
Phạm Thiên Hàm vẫn đang cười, ta thật chán nản, chỉ thấy sự đến nước này có nói nữa cũng vô ích, bèn tự mình đi