Trong dân gian người ta hay truyền người mà quá sầu lo, trong một đêm sẽ bạc đầu, nhưng nếu có người trong một đêm lại đổi tính, thì nên gọi là có quỷ nhập thân nhỉ? Phạm Thiên Hàm sớm hôm nay rất giống như bị quỷ nhập hồn, cả người đổi hẳn tính nết.
Anh ta sáng sớm đã sai người tới gọi ta chuẩn bị khởi hành về nhà mẹ đẻ quy trữ. Ta và Bảo nhi quả thật phải cuống tay cuống chân một phen mới ra được cửa, mà anh ta đã sớm chờ ở cổng lớn, anh ta đứng ở giữa hai con sư tử đá ở trước cổng, rõ ràng còn anh tuấn hơn sư tử gấp trăm lần.
Ta cười cười tiếp đón: “Tối qua có ngủ ngon không?”
Đây vốn là một câu chào hỏi rất bình thường, anh ta nghe xong lại đỏ mặt, nhớn nhác nói: “Lên xe.”
Lúc này ta mới phát hiện trước cửa có một chiếc xe ngựa, ta vừa định cùng anh ta nói ta không thích đi xe ngựa, nhưng thấy sắc mặt anh ta không tốt lắm, đành phải thôi.
Con ngựa này cũng chẳng biết là ăn được cỏ tiên gì, chạy như cưỡi mây lướt gió, xóc đến mức ruột gan ta lộn tùng phèo lên, rất buồn nôn. Ta vật lộn ngồi thêm một lát, cuối cùng dịch sang cạnh Phạm Thiên Hàm đang ngồi một bên trong xe, nói: “Phủ trạng nguyên cách nhà ta cũng không phải quá xa, cùng lắm cũng là nửa nén hương đi bộ, không bằng chúng ta đi bộ đi, cho khỏe người.”
Anh ta lạnh lùng liếc ta một cái, dịch cách ta thật xa mới nói: “Nàng muốn xuống thì cứ xuống đi.”
Ta bị lạnh nhạt đến vô cớ, sờ sờ mũi đứng dậy định ngồi lại chỗ cũ, ngờ đâu con ngựa đã ăn cỏ tiên này lại phát bệnh, một chiêu thần long vẫy đuôi ném ta từ đầu này trong xe tới luôn đầu kia, ngã ngay vào lòng Phạm Thiên Hàm.
Phạm Thiên Hàm đầu tiên là ôm lấy ta, sau bỗng quăng ta xuống, tựa như là trên mình ta có bệnh truyền nhiễm ấy.
Ta buồn cười, cái vẻ bị chòng ghẹo rồi thành chim sợ cành cong đấy từ đâu mà có vậy? Nếu ta nhớ không lầm, hôm qua người bị khinh bạc là kẻ bất tài này mới đúng? Sao anh ta trái lại như cô gái thất trinh thế chứ?
Ta tuy không có nhiều kinh nghiệm hôn nhân, nhưng cũng biết giữa vợ chồng thình thoảng tâm huyết dâng trào, hôn hai ba cái cũng là việc thường tình, nên ta cũng rất bình tĩnh, nhưng bị anh ta cự nự như thế, cũng lờ mờ thấy như không đúng chỗ nào.
Ta xoa xoa mông lặng lẽ dịch vào trong góc, vừa ngồi xuống thì lại xóc một cái, thật muốn nôn ra luôn, đành mở miệng nói: “Xe ngựa này ta ngồi khó chịu quá, để ta xuống vậy.”
Anh ta vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Nàng có bao nhiêu yếu ớt? Muốn xuống thì nhảy xuống từ cửa sổ đi.”
Con người ta không chịu nối nhất ấy là bị người ta kích, anh ta vừa nói xong ta đã vén mành, bật người nhảy ra ngoài, lộn vòng một cái, an ổn đáp xuống đất, cho nên nói người ta bình thường phải học nhất kỹ phòng thân, chiêu Lạc Nhạn Thức ta học trộm từ sư phụ này tuy không đủ cho ta nhảy xuống từ nóc nhà, nhưng nhảy xe ngựa thì vẫn dư dả.
Phu xe huýt một cái thật dài, rồi con ngựa điên ấy liền dừng lại, mành bị nhấc lên, đầu của Bảo nhi thò ra, dụi dụi mắt hỏi: “Tiểu thư, sao người lại xuống vậy? Mau lên đây nha.”
Bà cố tổ Bảo nhi phúc khí ngất trời này vừa lên xe là bắt đầu ngủ, ngay cả lúc ta và Phạm Thiên Hàm lăn một vòng trong xe, cũng không lăn tỉnh được nàng.
Đầu của Phạm đại nhân cũng xuất hiện ngoài cửa sổ xe, lúc này trên mặt anh ta đã chẳng còn biểu tình gì cả, ngữ khí lạnh lùng: “Để nàng đi, ta muốn xem xem nàng dỗi được bao lâu.”
Nghe xem, đó là lời người nói sao?
Ta một mình vừa bước lững thững trên đường, vừa đá sỏi, xe ngựa theo kè kè phía sau, Bảo nhi nằm bò trên cửa sổ quỷ rống quỷ kêu, cũng không xuống mà đi theo tiểu thư, quả bóng này.
Hôm nay khí trời không tệ, mây lững lờ, gió phất phơ, là ngày thích hợp để thả diều.
Chỉ là cái xe ngựa theo sau ấy khiến người ta bực bội, mà ông thần mặt đen trong xe ấy càng khiến người ta bực bội. Ta đi rồi đi, dứt khoát rẽ vào một con ngõ nhỏ xe ngựa không vào được.
Trước đây, có người từng nói với ta, đường trong kinh thành này lắm ngõ ngách, bao giờ cũng có thể khiến người ta bất ngờ. Mà người trước mắt ta đây quả thật là rất bất ngờ.
Ta run giọng: “Đại, đại sư huynh, huynh muôn hồng nghìn tía như này, xảy ra chuyện gì?”
Đại sư huynh xoa vết thương trên mặt: “Ta và sư phụ đêm hôm muội thành thân bị người ám toán, sư phụ bị nội thương, đang dưỡng bệnh ở nơi bí mật. Ta canh ngoài phủ trạng nguyên mấy ngày mới đợi đến lúc muội ra ngoài, mau theo ta đi gặp sư phụ.”
Ta ngờ vực quan sát huynh ấy, giờ đã cách hôm ta thành thân tám, chín ngày rồi, dù gì chăng nữa thì màu sắc trên mặt huynh ta cũng không thể chói lọi như vậy được, ta đi tới gần lấy ngón tay xoa xoa, kỹ thuật dịch dung này, quả có đủ điêu luyện.
Đại sư huynh bị vạch trần thì phát cáu, một quân cờ vây lấy thế như sét đánh bắn ra từ ống tay áo, đánh trúng một huyệt đạo nào đó của ta, tha thứ ta, ta luôn luôn không nhớ nổi tên mấy cái huyệt đạo. Nghĩ lại năm đó, lúc ta theo sư phụ học điểm huyệt, qua một tháng ta cũng chỉ biết có huyệt gọi là huyệt mi tâm với cả huyệt thái dương thôi, cuối cùng sư phụ đành an ủi ta, ít ra con cũng nhớ được những huyệt đạo trí mạng nhất, nếu quả thật bị ép quá thì chỉ cần nhắm nó công kích là được. Ta vẫn luôn hâm mộ binh khí mà sư phụ sắp cho đại sư huynh — quân cờ vây, vừa tao nhã lại dễ mang theo, ở nhà ra đường đều thuận tiện. Không như binh khí ông ấy đặt cho ta — tú hoa châm, đặt trong tay áo thì lúc nào cũng phải cẩn thận để không tự đâm vào mình, đặt ở chỗ khác thì ta thường tìm không ra, phiền chết đi được.
Ta đứng thẳng ro ở đó, duy trì tư thế tay nâng trước mặt, một chân còn lơ lửng giữa không trung. Ta vốn định mắng ầm lên, lại phát hiện tên chết bầm đáng chém nghìn đao này cũng điểm cả huyệt câm của ta.
Đại sư huynh tỏ vẻ đau thương: “Thiển nhi, muội im lặng nghe ta nói là được.”
Ta chớp chớp mí mắt, thứ duy nhất còn cử động được, mẹ nó, ta đều ra thế này rồi, có thể không nghe được à?
Sư huynh khụ một tiếng, chăm chú nhìn ta. Nếu ta không có nhầm, thì ánh mắt huynh ấy còn dạt dào tình ý nữa, lòng ta thít lại, đóa đào hoa này cũng nhầm hoa kỳ hơi bị lâu đấy. Các cành khác đều ra quả rồi, giờ cần gì phải nở ra làm trò cười cho thiên hạ>
Quả nhiên huynh ấy mở đầu đã là một