Convert & Edit: Shu
Support: Namca
Ban đêm hạ trại ngủ ngoài trời, Trạc Nguyệt vốn đã quen với cuộc sống như thế, không nói một lời trải giường đi ngủ. Nàng không nghĩ lại có quân sĩ cầm mấy khối thịt nướng thật lớn đi tới, mùi thơm xông vào mũi, nhìn ngon đến chảy cả nước miếng.
“Thánh thượng đặc biệt ban thịt nướng cho những tân binh như các ngươi, ra chiến trường không được chùn bước, nghe lệnh chỉ huy, làm thật tốt, lập công, rồi các ngươi sẽ sớm được thăng quan tiến chức!”.
Các tân binh la to tạ chủ long ân. Khi thịt nướng được phát đến cho Trạc Nguyệt, nàng chỉ lấy một cái chân thỏ.
Trạc Nguyệt nhìn miếng thịt thỏ trong tay, nhất thời có vài phần cảm khái, còn nhớ ban đầu, khi nàng mang Tô Mục từ trong mộ ra ngoài, dẫn hắn đi một đường đến phía Nam. Tô Mục thông minh, hắn biết cái mạng của mình đang ở trong tay Trạc Nguyệt. Lúc ấy, mặc dù nàng gọi hắn là chủ nhân, nhưng hắn vẫn không dám nhận mình là chủ nhân thật mà để cho Trạc Nguyệt phục vụ. Hai người trên đường đi phân công nhiệm vụ rất hợp lý, Trạc Nguyệt đi bắt thú hoang, hắn phụ trách nướng, thứ mà Tô Mục giỏi nhất, chính là nướng thỏ.
Trên đường, Trạc Nguyệt ăn không biết bao nhiêu là thỏ do Tô Mục nướng ra. Dạ dày cũng chính là nơi đầu tiên trên người nàng thích Tô Mục.
Chẳng qua, những chuyện này đều đã thuộc về quá khứ, không bao lâu nữa nàng sẽ phải rời xa Tô Mục.
Trạc Nguyệt cắn một cái chân thỏ, mùi vị quen thuộc khiến nàng bỗng chốc ngẩn ra, nàng ngẩng đầu nhìn doanh trại của chủ soái một cái, thầm nghĩ không thể nào. Nàng lắc lắc đầu, chỉ nói mình bây giờ có lẽ đã quá đắm chìm vào quá khứ.
Buổi tối hôm đó trời bắt đầu mưa. Ngày hôm sau, con đường trở nên lầy lội, đoàn quân phải vượt qua một đường núi eo hẹp, xe ngựa rất khó đi. Tô Mục liền đổi sang cưỡi ngựa, đội mưa đi lên phía trước.
Mưa càng lúc càng lớn, đường núi càng trở nên nguy hiểm, các chiến sĩ quả thật rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Trạc Nguyệt trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Nàng chỉ mới vừa khẽ nhíu chân mày, thì một bóng đen từ trên vách núi vụt qua, không ai kịp phản ứng, Trạc Nguyệt tháo cái mũ ra, dùng khinh công nhảy lên vách núi, lớn tiếng hô to: “Hộ giá”.
Lời vừa dứt thì nàng đã phi thân lên vách núi, đạp vào mỏm đá trên vách mà tung người bay lên. Đến đỉnh vách đá, nàng một đao chém tới, thẳng tay giết chết hai tên thích khách vừa nãy.
Thi thể nặng nề rơi xuống.
Phía dưới, cả đoàn quân nhốn nháo cùng tiếng ngựa hí vang, tình
cảnh có chút hỗn loạn.
Trạc Nguyệt ở trên vách núi lúc này mới chợt sửng sốt, xung quanh toàn là hắc y nhân, nhìn thoáng qua cũng đủ biết là đến để hành thích hoàng đế.
Mặt nàng trầm xuống, bọn quân sĩ áo đen thấy ở đây có người từ dưới kia bay lên, cũng là bị dọa cho sợ đến ngẩn ra, rốt cuộc là tên chỉ huy bình tĩnh, quát lớn một tiếng: “Xông lên!”. Lúc này, bọn quân sĩ mới phản ứng được, một số tên đến giao chiến với Trạc Nguyệt, còn những tên khác theo như kế hoạch của bọn họ bắt đầu bắn tên, ném đá xuống dưới.
Đoàn quân bên dưới vô cùng hỗn loạn, tiếng ngựa hí, tiếng la hét ầm ĩ bên tai không dứt.
Trạc Nguyệt phân tâm đi đến xem thử, chỉ thấy Tô Mục dưới sự bảo hộ của các tướng sĩ đang ngày càng thoái lui về phía vách đá. Chính trong thời khắc khẩn cấp, một thanh trường kiếm từ bên cạnh Trạc Nguyệt lao ra, bắn thẳng đến tim Tô Mục.
Con ngươi Trạc Nguyệt chợt co rúc lại, chưa kịp suy nghĩ thì đã phi thân xuống dưới, tốc độ so với mũi tên kia còn nhanh hơn. Tô Mục thất thần, ánh mắt nhìn nàng từ trên không trung bay xuống đang lao về phía mình. Ôm lấy hắn từ trên lưng ngựa xuống, còn chưa kịp hỏi câu nào thì ở bên cạnh đã có một quân sĩ hét lên một tiếng đầy sợ hãi: “Bệ hạ”.
Trạc Nguyệt định quay đầu thì một tảng đá lớn từ trên núi lăn xuống, đập vào lưng Trạc Nguyệt một cái, trực tiếp đẩy hai người rơi khỏi vách đá.
Cảm giác mất trọng lực truyền tới, Trạc Nguyệt ôm thật chặt Tô Mục. Mà ở sau lưng nàng, tay Tô Mục cũng ôm lấy nàng thật chặt.
Vốn đang là lúc vô cùng hoảng loạn nhưng Trạc Nguyệt lại nghe thấy Tô Mục đang cười khẽ bên tai mình: “Trạc Nguyệt, eo của nàng thật không mềm mại chút nào”.
Trạc Nguyệt chỉ muốn đem đầu người này bổ ra nhìn một chút, bên trong rốt cuộc có phải hay không xuân cung đồ (*)! Đây là lúc để nói những lời này sao?
* Xuân cung đồ: xuân (nghĩa đen: mùa xuân; nghĩa bóng: lạc thú). Ý nói: ý đồ đen tối.:v
__(Trac Nguyệt - Chương 5)__