Tô Thiển nhìn Thương phu nhân đau lòng vì con trai cũng có phần chột dạ , nếu không phải... mà thôi bỏ đi Tô Thiển gật đầu với Thương phu nhân " Được ạ "
-" Cám ơn cháu Tô đại tiểu thư " Thương phu nhân thật muốn ôm lấy Tô Thiển mà cám ơn chỉ sợ cô bé này tái phát bệnh thì con trai bà liền điên mất, đành kìn nén xúc động cười quay đầu phân phó người làm trong nhà trở về chuẩn bị thức ăn, đồ dùng mang lại bệnh viện.
Tô Thiển nhắn tin báo với Tô gia gia sẽ về trễ đi nhà vệ sinh giặt rửa tay chân, mặt mũi lại trở về ngồi trên ghế trước cửa phòng bệnh. Yên tĩnh, nhàn nhã đến Thương đại gia cũng phải cảm thán cô gái này con trai ông không xứng tóm lại không ai xứng. Tô đại tiểu thư để mắt đến ai người đó mới là phúc phận , với cái đức hạnh kia của con trai ông chắc chắn không lọt nổi mắt của Tô Thiển rồi, người ta quanh thân đều là lính khí nha.
Thương Tử Hằng tỉnh dậy cũng mất 4 giờ sau Tô Thiển ngồi đợi 4 giờ còn cảm thấy như 4 năm trời đất cũng muốn sập đổ.
Thương Tử Hằng mở mắt ra câu đầu tiên liền hỏi Tô Thiển đâu, Thương phu nhân bất đắc dĩ gọi Tô Thiển vào cho con trai .
-" Thiển Thiển tôi đã cứu em ! Em không được bỏ mặc tôi " Thương Tử Hằng vẻ mặt ai oán nhìn Tô Thiển , lão tử không tin em còn không quan tâm lão tử sống chết.
-" Chính anh lao ra đường , không phải do tôi " Tô Thiển mím môi giải thích này là chuyện gì a, ăn vạ đi lão nương tiền cũng không có mà nuôi ngươi.
-" Không phải em lao ra đó, tôi cũng không hoảng mà chạy ra mới thành thế này . Em phải chăm sóc tôi " Thương Tử Hằng cảm thấy điều này mới là quan trọng để bồi dưỡng cảm tình .
-" Không thì ... anh ra đường tôi lại cứu anh một lần, chúng ta hòa " Tô Thiển không ngu ngốc đến mức đi chăm sóc hắn, hắn còn nữ chính nha không nên lượng lờ trước mắt bọn họ.
-" Em ... " Thương Tử Hằng hít một ngụm khí nghẹn ngay ở ngực, Tô Thiển dầu muối đều không vào hắn phải làm sao a " Mẹ ... em ấy !" Thương Tử Hằng ủy khuất chỉ còn cách cầu cứu Thương phu nhân ai bảo hắn hết cách đâu này .
Thương phu nhân :.. Này thì con bà phải không a được rồi cái gương mặt yêu nghiệt đó vẫn là con bà... " Thiển Thiển rảnh rỗi có thể đến thăm a Hằng giúp bác có được không ? a Hằng từ nhỏ lớn lên đều không có bạn khác phái chỉ có mỗi cháu , nếu cháu không đồng ý a Hằng sẽ phiền muộn thương thế khó liền , tập đoàn không ai lo sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ hơn 50 ngàn công nhân viên "
Tô Thiển :"... " Đại gia anh thắng , mẹ anh cũng thật cực lực giúp anh còn kéo cả 50 ngàn người vào bồi tán cùng . " Vâng " Tô Thiển cắn răng chỉ có thể đáp ứng.
Thương Tử Hằng lúc này mới vui vẻ ra mặt, quả thật mẹ hắn có cách giải quyết vẫn hơn. Thương đại gia đen mặt quay ra ngoài đây không phải con ông ai đó đã đánh tráo rồi đi. Vô sỉ mặt dày đến mức này ông cũng chưa từng thấy qua.
Tô Thiển trở về đại trạch tắm rửa thay đồ , ăn tối rồi mới trở lại thăm Thương Tử Hằng mang theo một ít cháo , bày ra bàn . Thương Tử Hằng ngồi dựa lưng trên gối đầu nhìn Tô Thiển bận rộn lại không hé răng một lời , hắn biết có thể được voi đòi tiên nhưng không được đòi hỏi quá nhiều . Tô Thiển là kiểu người giỏi âm thầm trong phạm vi có thể chịu đựng, cũng giỏi bỏ chạy lấy người nên hắn làm việc không được quá tham lam .
Thương Tử Hằng nghĩ hai người có thể chung đụng rất tốt, quan cảnh cũng rất hài hòa nghĩ lại lúc trước hắn thật hối hận nhận Tô Thiển làm em gái. Nếu biết cảm giác của mình sớm hơn thì tốt biết mấy , một tháng qua hắn đủ điên rồi còn kéo dài nữa hắn nghĩ sẽ bắt cóc người đem về nuôi nhốt luôn thật. Càng suy nghĩ đến cảnh tượng hắn sẽ bắt Tô Thiển nuôi nhốt biến thái như vậy , hắn lại không dám nhìn Tô Thiển quá lâu sợ tham muốn giữ lấy nặng quá dọa đến tiểu tổ tông của hắn.
Thương Tử Hằng cũng rất rõ việc đó, làm xong chỉ mang thêm oán hận giữa hai nhà, Thiển Thiển cũng sẽ nhìn hắn như quái vậy có khi xúc động tim ngừng đập hắn phải làm sao a. Trước đây Tô Thiển chưa xuất hiện hắn sống tốt đến nổi không biết bản thân ẩn dấu một con quỷ súc đáng sợ như vậy.
Thương Tử Hằng trải qua mấy tháng dập vùi tâm trạng rút ra 1 kết luận ( Thế giới này tất cả nữ nhân đều có thể ép buộc , giữ lấy ngoại trừ Tô Thiển ) không có được tâm ,Thiển Thiển sẽ không cam tâm tình nguyện bên cạnh hắn , lại càng không có cách nào ép buộc người thụ tổn thương cũng chỉ là hắn . Trong khi đó ai cũng chỉ bảo hắn không xứng với Tô Thiển càng nghĩ Thương Tử Hằng cực kỳ khó chịu như thụ thương .
Biết hôm nay có ngày hắn phải quỳ dưới chân Tô Thiển cầu xin tình yêu như vậy đáng ra trước đây không nên quen nhiều nam nữ bằng hữu. Càng nhớ lại 10 năm phong trần hắn liền hối hận làm sao tẩy được vết nhơ trong người để dâng hiến bây giờ.
Phải đi