Trong giây phút sinh tử cận kề, bất giác Đường Chấn Anh thở dài, nghĩ bụng: “Ta những mong gấp tới Hoàng Sơn để báo cừu rửa hận cho sư môn, nào ngờ cừu nhân chưa tìm thấy, lại bị độc phong đốt chết, thật khó mà nhắm mắt. Không chừng số mệnh ta như vậy. Ôi, sư phụ, người đã tốn bao tâm huyết cho Anh nhi...”
Chàng nhớ đến Vô Tướng thiền sư, đến công ơn giáo dưỡng mười mấy năm trời của sư phụ đối với chàng, bất giác nhiệt lệ trào ra.
Đùng là anh hùng có lệ chưa rơi, chỉ vì chưa gặp cảnh thương tâm!
Đường Chấn Anh biết đã hết hy vọng sống sót, liền quả quyết giơ luân để tự sát.
Bỗng trong óc chàng chợt lóe linh cơ, chàng vội xoay cổ tay, không bổ Nhật luân vào đầu mình nữa. Quả là biến hóa đột xuất trong khoảnh khắc, chỉ chậm một chút nữa thì đã rồi đời.
Cây Nhật luân của chàng đẩy mạnh ra, luồng kình phong khiến bầy độc phong dạt đi. Chàng liền đề tụ chân khí vào Đan Điền, dồn ra hai tay rồi đột ngột đập Nhật Nguyệt luân vào nhau, miệng quát :
- Biến!
Chỉ nghe một tiếng “đoàng” kinh thiên động địa, mặt đất chao đảo, cây cối ngả nghiêng, lá rụng rào rào... Hồi âm lan truyền như hổ gầm long ngâm, như sấm rền, uy mãnh trấn tà trừ ma... Chính là “Vô Thượng Bát Nhã Luân Thanh” do Nhật Nguyệt luân phát ra.
Đường Chấn Anh hứng khởi, lại khẩn trương đập Song luân vào nhau hai lần nữa.
Ba tiếng nổ liền nhau vang lên, uy lực kinh nhân, lúc Đường Chấn Anh định thần nhìn kỹ, thấy ngàn vạn độc phong đã tan tác hoàn toàn, trong rừng chỉ còn lá rụng rào rào như mưa.
Lúc này chàng mới thở phào, búng mình lên ngọn cây, bỗng thấy ở hướng Đông bắc có hai bóng đen bỏ chạy, chàng đoán là huynh đệ Lã Mộng Long, bèn phóng người chuyền cành cây đuổi theo.
Hai bóng đen chạy trước, Đường Chấn Anh ở phía sau, vượt qua hai ngọn núi, đến một vùng cỏ cao lút đầu người, thì chàng không thấy hai bóng đen đâu nữa.
Đường Chấn Anh nhìn tứ phía, bỗng thấy một phiến đá lớn sừng sững gần đó, chàng bèn nhún chân nhảy vọt tới chỗ phiến đá.
Phía sau phiến đá là một vách núi cao hàng trăm thước, trông xuống bên dưới như một cái vực, dưới đó cây cối tựa hồ mọc đầy, lại thấy mấy ánh đèn thấp thoáng ẩn hiện.
Có đèn tất có người, Đường Chấn Anh đang định tìm lối đi xuống, bỗng thấy bên cạnh có một động khẩu, tới gần nhìn vào, thấy trong động có bậc cấp, chàng thoáng ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ ngợi gì, nhẹ nhàng bước ngay vào bên trong, theo bậc cấp mà đi xuống.
Trong động tối mò mò, Đường Chấn Anh châm bùi nhùi lên, thấy bậc cấp cao thấp không đều, hiển nhiên là do thiên nhiên tạo nên, sau đó được người tu sửa sơ qua mà thôi. Chừng sau nửa tuần trà, chàng đã xuống tới đáy động. Tại đây có cửa ra, chàng liền vọt ra khỏi động. Bên ngoài là một cánh rừng cây cối um tùm, âm u. Chàng ngước nhìn lên, thấy phiến đá ban nãy vừa đứng, thì ra cái động vừa rồi là thông đạo nối lên trên đó.
Nhìn kỹ, từ trong cánh rừng âm u có le lói ánh đèn. Chàng nghĩ thầm: “Chắc hẳn trang viện của Mai Chưởng Tản Nhân đặt trong cánh rừng này”.
Chàng nghĩ một chút, đoạn thận trọng tiến về phía ánh đèn.
Được một quãng, quả nhiên nhìn thấy một tòa trang việt rất rộng, nhưng vì ở trong đêm tối, chàng không thể quan sát rõ toàn bộ, bởi vì có một hàng rào trúc bao che.
Đường Chấn Anh quan sát một hồi, nghĩ rằng người quang minh chính đại không làm điều mờ ám lén lút, nếu không theo cửa chính mà vào, há là bậc đại trượng phu? Thế là chàng bèn đi quanh hàng rào trúc.
Đường Chấn Anh chính trực quang minh, nhưng kinh nghiệm giang hồ còn nhiều khiếm khuyết.
Chàng đi hồi lâu vẫn không thấy lối vào, thì lấy làm kỳ dị: “Trang viện này chẳng lẽ rộng lớn đến vậy?”.
Bỗng một bóng đen lướt qua ngay trên đầu chàng, bay vào bên trong, thân pháp khinh linh không một tiếng động, quả là đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực.
Đường Chấn Anh thầm khen: “Thân pháp khinh công thật là xảo diệu!”
Chàng bị hấp dẫn bởi bóng đen kia, cũng chẳng húy kỵ gì thêm, liền nhún mình bay qua hàng rào trúc, vào trong trang viện.
Chàng soi mói nhìn tứ phía, chỉ thấy sau hàng rào tre là bức tường cách nhau rất gần, cây cối um tùm, cành lá đan vào nhau, chưa thấy mái hiên và phòng ốc đâu cả, cũng chẳng có một bóng người, còn ánh đèn thì như ở tít tận xa trong rừng.
Chàng không biết trang viện cuối cùng rộng lớn chừng nào, đang tiến dần vào phía trong, vừa tới được một gốc cây ăn quả lâu năm, bỗng thấy cách chừng một trượng, từ trong cỏ rậm đột nhiên nhảy ra một con ác khuyển, chàng vội bật người đi ẩn sau gốc một cây tùng lớn.
Chân vừa chạm đất, không ngờ lại có một con ác khuyển từ phía khác nhảy bổ lại.
Vừa quay mình né tránh, thì từ mé trước lại một con ác khuyển nữa chạy đến đón đầu.
Chàng lấy làm kỳ quái, tại sao ở đây có tới ba con ác khuyển, mà chúng chỉ trợn mắt, vểnh tai, không hề sủa lấy một tiếng. Ba con cùng xông tới phía chàng.
Chàng định vung chưởng, nào ngờ cả ba con ác khuyển tới cách chàng chừng ba thước thì đều tự dừng lại. Chàng đang ngạc nhiên, phân tâm quan sát, thì từ miệng ba con ác khuyển có ba ngọn phi tiễn phóng tới trung và hạ bàn của chàng.
Chàng cả kinh, vung cả hai tay áo, kịp thời đánh rớt cả ba mũi phi tiễn. Chợt thấy sau lưng có điều khác lạ, chàng vội tràn ngang sang một bên, thế là con ác khuyển thứ tư đã vồ hụt chàng.
Con ác khuyển này tuy vồ hụt, nhưng thân vừa chạm đất, đuôi nó bỗng nảy bật lên, ba viên thiết tật lê bắn thẳng tới chỗ chàng.
Chàng kinh ngạc “à” một tiếng, né tránh, vừa hay con ác khuyển thứ ba nhảy chồm tới trước mặt chàng.
Đường Chấn Anh đã biết đây không phải là ác khuyển thật, muốn biết chúng là thứ gì, bèn giơ Nhật luân dùng thức “Lan Giang Kiếp Chu” bổ vào đầu con ác khuyển thứ ba, chỉ nghe “bộp” một tiếng, đầu nó vỡ nát, thì ra ác khuyển là một cơ quan làm bằng gỗ.
Chàng phóng tiếp theo ba ngọn “Tử Dương Trung Khí chưởng”, chỉ nghe tiếng gỗ vỡ nát, nhưng lại có vô số ám khí văng tung tóe.
Đường Chấn Anh thấy đã phá tan bốn con ác khuyển, đang định búng mình tránh ám khí, bỗng thấy nhoáng lên trước mặt một bóng đen, một hắc y nhân đã chỉ mũi kiếm vào huyệt huyền cơ của chàng.
Thân pháp của người kia quá mau lẹ, Đường Chấn Anh hết bề né tránh. Đòn tập kích quá bất ngờ, khiến chàng ngớ người cứng lưỡi. Hắc y nhân đứng ngay trước mặt, thân hình nhỏ nhắn yêu kiều, mặt che mảnh lụa đen...”Ồ! Có phải là nàng ta...” Chàng đang nghĩ, bỗng hắc y nhân lạnh lùng nói :
- Không biết tự lượng sức mình, dám ngang nhiên đến đây, còn chưa chịu đi theo ta...
Nói xong thì thu hồi bảo kiếm, phi thân ra khỏi trang viện.
Đường Chấn Anh hổ thẹn, nhưng không có thời gian suy tưởng, vội nhún chân lao theo. Thân pháp của hắc y nhân nhanh nhẹn như làn gió, đã rời trang viện, xuyên cánh rừng, men theo rìa núi mà phi vùn vụt, Đường Chấn Anh ráng sức cũng không theo kịp.
Hai người một trước một sau cứ thế lao nhanh, thoáng chốc đã được nửa giờ, tới một vách núi cao ngất, hắc y nhân mới dừng lại.
Đường Chấn Anh trải qua nửa giờ chạy theo, tưởng muốn đứt hơi, thầm thán phục thân pháp của người kia, tự cảm thấy mình chưa sánh kịp.
Chàng dừng chân cách hắc y nhân một trượng.
Hắc y nhân nói :
- Nơi này là Tuyệt Mệnh nhai (sườn núi chết) của dãy Hoàng Sơn, bên dưới có vực sâu ngàn trượng, tối nguy hiểm.
Nói đoạn, chỉ tay về phía trước rồi nói tiếp :
- Cứ men theo sườn núi này mà đi về phía trước, không vòng vèo gì cả, sẽ xuống tới chân dãy Hoàng Sơn. Đây là lối đi duy nhất, có điều thường nhân không đi nổi. Nhân khi không có ai truy đuổi, ngươi hãy mau mau xuống núi.
Giọng tuy lạnh lùng, nhưng rất trong trẻo, phân minh là của một thiếu nữ.
Người kia nói đoạn, quay mình để đi. Đường Chấn Anh vội nói :
- Hãy khoan!
Chàng bước lên, giơ Song luân ngăn cản người kia.
Hắc y nhân “hừ” một tiếng, nói :
- Ngươi muốn chết hay sao? Còn chưa tránh ra?
Đường Chấn Anh cất giọng sang sảng, nói :
- Tại hạ thỉnh vấn một câu thôi, ngươi có phải là thiếu nữ từng ngộ bệnh trên Nga Mi Kim Đỉnh?
Hắc y nhân đáp nhanh :
- Vậy thì sao?
Đường Chấn Anh thấy đúng là hắc y thiếu nữ đã được chàng tiếp cứu bữa trước, vội hỏi :
- Vậy ngươi chính là Lăng Ba Nhất Yến, đệ tử của Càn Khôn Nhất Mẫu, phải không?
Hắc y nhân “à” một tiếng, lưỡi như cứng lại, hỏi :
- Ngươi... ngươi... tại sao ngươi biết ta là... Không, ngươi nghe ai bảo như thế?
Đường Chấn Anh thấy thiếu nữ nói năng ấp úng, tựa hồ muốn giấu giếm, nhưng giấu đầu hở đuôi, vì sao nàng ta lại lộ vẻ kinh hoàng? Chàng chưa thể hiểu lý do, bèn cười nhạt, đáp không vào câu hỏi :
- Thật là chẳng tốn công mà lại gặp, ta đến Hoàng Sơn chính là để tìm Lăng Ba Nhất Yến nhà ngươi.
Chàng chưa nói hết, hắc y nhân đã thốt lên ngạc nhiên :
- Tìm ta ư? Tìm ta làm gì?
Đường Chấn Anh đáp :
- Để báo cứu rửa hận.
Hắc y nhân vội hỏi :
- Báo cừu cho ai?
Đường Chấn Anh nổi giận, đáp :
- Đừng tưởng ta không biết, chính ngươi đã ám hại mười tám vị đồng môn của ta, tuy giấu giếm được một thời gian, nhưng cũng không che mắt nổi thiên hạ, nay ngươi đã biết mà còn hỏi, xem chừng Lăng Ba Nhất Yến chỉ là hạng người...
Hắc y nữ quát :
- Im ngay! Ta dẫn ngươi ra đây là để tránh cho ngươi cái họa sát thân, vốn là muốn báo cái ân ngươi cứu ta lần trước. Đây là lần thứ nhất ta sinh lòng từ bi đối với con người, không ngờ lại là làm phúc phải tội, xem chừng chẳng nên làm người tốt bụng...
Ngừng một chút, rồi nói tiếp :
- Ta chính là Lăng Ba Nhất Yến. Hôm nay gặp ngươi, ngươi muốn gì đây?
Lời lẽ lạnh lùng, cực kỳ cuồng ngạo, không coi Đường Chấn Anh ra gì.
Đường Chấn Anh nghĩ: “Ai cần ngươi cứu ta?”.
Nhưng không định đấu khẩu với Lăng Ba Nhất Yến, chàng gằn giọng :
- Vậy là ngươi đã thừa nhận rằng chính ngươi đã ám sát mười tám đệ tử của phái Nga Mi?
Lăng Ba Nhất Yến gật đầu, đáp một tiếng gọn lỏn :
- Phải!
Đường Chấn Anh hỏi :
- Kẻ ném chiếc ngân bài Đoạt Hồn Sách Mệnh số mười chín để sát hại sư điệt Ngộ Huyền của ta cũng chính là ngươi phải không?
Lăng Ba Nhất Yến đáp luôn :
- Phải!
Đường Chấn Anh bất giác rùng mình, đặt chéo Nhật Nguyệt song luân hộ thân, nghiến răng nói :
- Sát nhân là ngươi, đoạt hồn sách mệnh cũng là ngươi, vậy thì kẻ sử dụng “Đả Huyệt Xuyên Mạch Đoạt Mệnh châm” để tập kích ta và sư muội cũng chính là ngươi?
Lăng Ba Nhất Yến nghe chàng nghiến răng nói từng tiếng, thì cười khanh khách một tràng, cười rung cả vai, cong cả người, rồi đáp :
- Hoàn toàn đúng thế, thì sao?
Đường Chấn Anh sớm đã vận khí chuẩn bị, nghe đối phương câu nào cũng thừa nhận với vẻ nhơn nhơn đắc ý thì cả giận :
- Sát nhân thường mạng, có nợ phải trả...
Lời chưa dứt, chàng đã thi triển hai chiêu “Tứ Tượng Thần Hồi” và “Luân Tảo Cửu Thiên” công kích Lăng Ba Nhất Yến.
Lăng Ba Nhất Yến không né tránh, chỉ cười khẩy, lắc cổ tay cầm kiếm hai cái đã hóa giải ngay hai kỳ chiêu của Nhật Nguyệt song luân.
Đường Chấn Anh phải thoái lui ba bước, hít một hơi khí lạnh, nhìn Lăng Ba Nhất Yến vẫn đứng im, quay mũi kiếm chỉ chỉ về phía chàng, nói :
- Lại đây đi!
Đường Chấn Anh không thèm đáp, sử dụng hai tuyệt chiêu của “Bàn Cổ Khai Thiên luân pháp” là “Xảo Khai Thiên Môn” và “Luân Hoành Trung Huyền”, ngầm chứa vô hạn huyền cơ mà xông tới.
Lăng Ba Nhất Yến ngưng mục quan sát, thấy luân ảnh đầy trời, âm thanh chói tai, uy thế quả nhiên phi phàm, nhưng nàng ta hoàn toàn không hốt hoảng, cổ tay xoay xoay bao kiếm phát ra đóa đóa kiếm hoa, kiếm khí lưu động dày đặc. Chiêu số “Điểm Mai Hoa Thiên Địa Tâm” này làm cho Đường Chấn Anh hoa mắt.
Chàng thầm khen “hảo kiếm pháp”, vội vận khí lên mắt, nhưng định thần nhìn lại đã không thấy Lăng Ba Nhất Yến đâu nữa.
Bỗng sau lưng có tiếng cười trong trẻo :
- Ở đây kia mà!
Đường Chấn Anh buột miệng “ồ” lên, vội quay người lại, thấy Lăng Ba Nhất Yến nhơn nhơn đứng cách chàng năm bước.
Chàng hổ thẹn, sử chiêu “Ngọc Phán Hành Không” công kích đối phương lần thứ ba.
Lăng Ba Nhất Yến thấy Song luân phóng tới thượng bàn, vẫn chưa hoàn chiêu, khẽ lắc mình vọt sang một bên rất nhẹ nhàng.
Đường Chấn Anh ba lần xuất thủ mà thấy đối phương vẫn chưa trả đòn, nên buột miệng hỏi :
- Tại sao ngươi cứ né tránh là nghĩa lý gì?
Lăng Ba Nhất Yến cười :
- Nhường ngươi ba chiêu để báo ân tiếp cứu lần trước.
Đường Chấn Anh lạnh lùng :
- Ai cần ngươi nhường nhịn...
Lăng Ba Nhất Yến liền đổi giọng lạnh lẽo nói :
- Nếu ngươi chịu nghe lời khuyên thật tâm của ta, hãy mau theo đường kia xuống núi, bằng không cứ tái xuất chiêu, thì đừng trách ta độc ác, làm ngươi phải đổ máu ở Tuyệt Mệnh nhai này. Không tin thì ngươi cứ thử coi.
Đường Chấn Anh cười ha hả :
- Đã sợ thì không đến, đã đến tất chẳng sợ. Đường Chấn Anh ta đây lớn bằng ngần này, há lại sợ ai...
- Cái gì? Ngươi là Đường...
Lăng Ba Nhất Yến chưa nói xong, Nhật Nguyệt song luân của Đường Chấn Anh đã ù ù công tới. Nàng ta tính cách nóng nảy, dứt khoát, nói sao làm vậy, những tưởng chỉ cần vài chiêu sẽ kết liễu tính mạng của đối phương, ai ngờ vừa nghe Đường Chấn Anh vô tình xưng danh thì nàng ta như bị điện giật, lập tức hết cả sát cơ, bèn sử dụng một hư chiêu để nhân đó nhảy ra ngoài.
Nhưng lần xuất thủ này của Đường Chấn Anh khác hẳn ba lần trước, hoàn toàn sử dụng tuyệt chiêu của “Bàn Cổ Khai Thiên luân pháp”. Trước hết là chiêu “Uy Chấn Sơn Nhạc”, tiếp đến chiêu “Huy Độn Sơ Khai” nhắm vào các yếu huyệt sinh tử của đối phương.
Lăng Ba Nhất Yến trong lòng đang có phỏng đoán, không khỏi phân tâm. Sai một bước, chưa thể thoát xa, đành xoay tay kiếm hóa giải chiêu thức lợi hại của Song luân.
Đường Chấn Anh biết Lăng Ba Nhất Yến có võ công phi phàm, nay muốn rửa hận cho sư môn ắt phải dốc toàn lực, nên chàng hết sức chăm chú và thận trọng múa cặp Song luân che kín thân mình, đồng thời vây bọc đối phương, đợi chờ sơ hở mà hạ sát.
Song Lăng Ba Nhất Yến cứ nhẹ nhàng né tránh, không hề trả đòn, thanh bảo kiếm múa tít chỉ để hộ thân, vô cùng xảo diệu, biến hóa kỳ ảo. Nàng ta vừa thủ thế, vừa quan sát kỹ Đường Chấn Anh, thầm nghĩ: “Chàng thiếu niên này quả là anh tuấn, nhất là có hào khí hiếm thấy, hẳn đã làm cho các ả thiếu nữ say mê. Chàng rất giống một người... y hệt thứ tử của Mai Chưởng Tản Nhân, Lã Mộng Giao. Đúng rồi, chàng đúng là “người ấy”. Người ấy... người ấy... thì ra vẫn còn sống! Thật không thể ngờ được...”
Nghĩ đến đây, bất giác nàng ta đỏ mặt, có vẻ e thẹn.
Nên biết trong lúc giao đấu sinh tử không thể nghĩ ngợi lung tung, Lăng Ba Nhất Yến đang nghĩ thế, bỗng nghe Đường Chấn Anh quát to :
- Coi đây!
Lăng Ba Nhất Yến giật mình, muốn tránh đã không kịp, “xoạc” một tiếng, ống quần bên đùi hữu đã bị mũi luân xé toạc một đường dài chừng hai tấc, tuy chưa thụ thương, nhưng lộ cả da thịt trắng ngần.
Nam nữ thọ thọ bất thân, cổ nhân đã dạy như thế. Một khuê nữ làm sao có thể để người khác nhìn thấy những chỗ kín đáo. Lăng Ba Nhất Yến tuy là thiếu nữ phong trần, kiêu ngạo, nhưng cuối cùng cũng là nữ nhi... Nàng ta cúi xuống, thấy đùi bị lộ thì bất giác thẹn thùng.
Gặp lúc khác, hẳn nàng đã sớm thẹn quá hóa giận, nhưng hiện tại nàng lại không hề giận dữ, chỉ vội đưa tay túm kín lấy chỗ quần rách, mắt nhìn Đường Chấn Anh, môi mấp máy định nói, nhưng luân thế của chàng bức bách quá, đâu có để cho đối phương kịp cất tiếng, Nhật Nguyệt song luân đã lại công tới mãnh liệt theo chiêu “Khai Sơn Đoạn Hà”.
Lăng Ba Nhất Yến thấy Đường Chấn Anh quyết tâm hạ sát, không để cho nàng nói một lời, thì bất giác phát bực, dùng chiêu “Kim Châm Thám Hải” hóa giải Song luân, rồi đâm thẳng mũi kiếm tới trước ngực đối phương.
Thật là vừa nhanh vừa mạnh, lại vừa xảo diệu.
Đường Chấn Anh không né tránh, mà dùng Song luân chụp lấy sống kiếm của đối phương thật nhanh, theo chiêu “Bạch Hạc Lượng Xí”.
Lăng Ba Nhất Yến sử kiếm khinh linh thần tốc, hiện tại nàng chỉ cần dụng lực một chút là mũi kiếm sẽ xuyên qua tim đối phương ngay, nhưng thấy Đường Chấn Anh không chịu né tránh, thì cả kinh nghĩ: “Ngươi thật liều mạng muốn chết!”
Đành rụt vội kiếm về.
Lăng Ba Nhất Yến không có ý đả thương Đường Chấn Anh, nhưng nàng biết rằng nếu muốn chàng dừng tay, ắt phải làm cho chàng chiến bại, chủ ý đã định, bảo kiếm vừa thu về lập tức quặt xuống hạ bàn, sử chiêu “Xuân Nê Lạc Tuyết” đánh ra.
Đường Chấn Anh chụp kiếm không xong, thấy kiếm hoa loang loáng dưới hai chân, vội thoái lui ba bước.
Lăng Ba Nhất Yến lập tức bám theo như hình với bóng, mũi kiếm hất Nhật luân bên tay hữu của Đường Chấn Anh bật sang một bên theo chiêu “Nghênh Phong Đoạn Thảo”.
Đường Chấn Anh chưa đứng vững, đành ngửa người ra phía sau, thi triển công phu “Đảo Phiên Thiết Bản Kiều” và chiêu “Kim Lý Đào Xuyên Ba” mà lùi ra xa hai trượng.
Lăng Ba Nhất Yến sớm biết Đường Chấn Anh làm như vậy, liền lập tức rượt theo, tay vung bảo kiếm sử chiêu “Điểm Thạch Thành Kim” đâm tới trán chàng.
Lăng Ba Nhất Yến vốn chỉ muốn chàng đình chiến để tiện đối đáp, thấy chàng cứ thoái lui quá nhanh, đã tới mép núi, vội kêu to lên :
- Mau dừng lại, nếu không muốn sa chân xuống vực...
Đoạn bất kể nguy hiểm, búng mình lao nhanh tới bên chàng.
Đường Chấn Anh nghe vậy giật mình đứng thẳng người lại, thì ngay lúc đó Lăng Ba Nhất Yến đã tới ngay trước mặt chàng.
Chàng vừa bị Lăng Ba Nhất Yến công liền ba kiếm, trong lòng cực kỳ khẩn trương, nay thấy nàng đứng ngay trước mặt thì không kịp nghĩ ngợi nhiều, vung ngay Song luân đập xuống đầu nàng.
Lăng Ba Nhất Yến rùn người xuống, sử chiêu “Chỉ Hoa Phân Liễu” nhắm vào hai cổ tay cầm luân của chàng.
Đường Chấn Anh hoảng hốt thu chiêu về để bảo hộ cổ tay, ngay trong chớp mắt đó, mũi kiếm của Lăng Ba Nhất Yến đã chỉ ngay vào trước ngực chàng, miệng nàng quát :
- Mau dừng tay!
Đường Chấn Anh kinh hoàng, không nghe rõ lời đối phương, chỉ thấy mũi kiếm chỉ ngay trước ngực thì bất giác rùng mình.
Ngay lúc đó “cạch” khẽ một tiếng, mũi kiếm của Lăng Ba Nhất Yến chạm vào ngực áo của Đường Chấn Anh, cả hai cùng kêu lên “ái chà”. Lăng Ba Nhất Yến vội rút kiếm về.
Ngay lúc ấy, từ chỗ rách trên ngực áo của Đường Chấn Anh lộ ra một vệt màu sáng lấp loáng.
Đường Chấn Anh hồn phi phách tán, bất giác bước lùi về phía sau.
Lăng Ba Nhất Yến thấy vậy cả kinh, nghĩ rằng chàng rớt xuống vực ắt thịt nát xương tan, vội búng chân vọt tới giơ tay chộp lấy ngực áo của Đường Chấn Anh, nhưng lại trúng ngay cái vật trăng trắng kia, hy vọng kéo chàng lại.
Nhưng tư thế thoái hậu của Đường Chấn Anh đã phát động, chỉ nghe “phựt” một tiếng, Lăng Ba Nhất Yến chỉ còn nắm trong tay chiếc kim tỏa, chứ thân hình của Đường Chấn Anh thì đã rớt xuống vực.
Lăng Ba Nhất Yến kinh hoàng, liếc nhìn chiếc thiết tỏa trong tay, bất giác rú lên :
- Anh đệ đệ...
Lời chưa dứt, đã lao đầu xuống theo Đường Chấn Anh bất chấp sống chết.
Ngay lúc ấy, bỗng có tiếng gọi vọng tới :
- Anh ca ca...
Vù vù! Hai bóng người, một già một trẻ, lao tới mép núi.
Lão nhân y phục rách rưới, ngắn ngủn, chính là Võ Lâm Vạn Sự Thông Tang Bác Cổ. Thiếu nữ y phục bó sát lấy tấm thân kiều diễm, chính là Đường Tử Vi.
Hai người này đáp thuyền đuổi theo Đường Chấn Anh, đi suốt đêm ngày, tới chân dãy Hoàng Sơn, Vạn Sự Thông Tang Bác Cổ biết con đường độc đạo lên núi, bèn cứ thế mà đi lên, vừa đến Tuyệt Mệnh nhai thì nghe hai tiếng kêu “ái chà!”.
Tử Vi nghe tiếng nhận ra người, nàng vội chạy tới phía phát ra tiếng kêu, không ngờ tới gần thì nghe câu rú “Anh đệ đệ” là giọng nữ nhân. Nàng hoảng hốt chưa hiểu ra sao, cũng buột miệng gọi “Anh ca ca” rồi lao tới bên mép vực.
Không thấy một bóng người, nàng vội ngó xuống bên dưới, tựa hồ có một điểm đen đang rớt xuống rất nhanh, dưới kia toàn là âm khí trùng trùng, hoàn toàn không thấy đáy, bất giác nàng kêu liên tiếp hai lần “Anh ca ca!”, nhưng Tuyệt Mệnh nhai trầm tịch, chẳng một ai đáp lời.
Đường Tử Vi vốn thừa thông minh, nhìn quang cảnh này, biết Đường Chấn Anh đã rớt xuống vực, nước mắt trào ra, chân giậm thình thịch, bi ai nói :
- Anh ca ca, ca ca chết thảm vậy sao? Hãy chậm một bước để tiểu muội theo với...
Nàng khóc thành tiếng, đoạn nhảy luôn xuống vực.
Đúng lúc ấy có tiếng quát :
- Tiểu nha đầu, ngươi điên rồi sao?
Lời chưa dứt, tay hữu của Tử Vi đã bị chộp lấy, đoạn nàng bị kéo lùi cách mép núi hai trượng.
Người vừa nói chính là Tang Bác Cổ.
Tử Vi giằng tay ra, giận dữ nói :
- Lão còn ngăn giữ tiểu nữ, tiểu nữ sẽ liều chết giao đấu với lão. Dọc đường tiểu nữ đã bảo phải đuổi mau cho kịp, lão một mực không chịu, nay bị chậm một bước, Anh ca ca đã... đã rơi xuống vực, tiểu nữ biết làm sao đây?
Rồi nàng lại khóc rống lên.
Vạn Sự Thông vốn luôn cười đùa, lúc này biết sự việc quá nghiêm trọng, nghe Tử Vi khóc, nhất thời chưa biết làm gì mới ổn.
Tử Vi càng khóc càng thảm thiết, lại vừa nghĩ: “Vượt ngàn dặm đường, ngày đêm hối hả, chỉ lo có chuyện bất trắc, cuối cùng bị chậm một chút, nay chàng đã chết thì ta sống một mình còn ý nghĩa gì nữa? Chi bằng cùng chết theo chàng...”
Nàng lại lao xuống về mép vực.
Tang Bác Cổ sớm đã phòng bị, Tử Vi vừa di chuyển, lão liền dùng chiêu “Trích Tinh Phụng Nguyệt” chộp lấy nàng mà ném về phía sau hơn hai trượng như ném một trái cầu.
Tử Vi muốn chết không được, giậm chân thình thịch, miệng không ngớt lảm nhảm, vẫn muốn lao bổ ra phía bờ vực.
Tang Bác Cổ dang tay nói :
- Nếu ngươi không nghe, lão phu sẽ buộc phải điểm huyệt cho ngươi hết cựa quậy.
Tử Vi đành ngồi phệt xuống đất mà khóc.
Tang Bác Cổ thong thả đến gần, nói :
- Vi nhi, đừng khóc nữa, sư huynh của ngươi có thể vẫn sống, ngươi cứ khóc như thế, hóa ra là muốn rủa cho hắn chết hay sao?
Tử Vi vừa khóc vừa nói :
- Vực sâu không thấy đáy, đừng nói là người, ngay đến một hòn đá rớt xuống cũng vỡ tan, Anh ca ca... nhất định lành ít dữ nhiều...
Đoạn lại khóc toáng lên.
Tang Bác Cổ trấn tĩnh, nói :
- Tục ngữ có câu “trời thương người hiền”, lão phu thấy sư huynh của ngươi tướng mạo trung hậu, sẽ thọ rất lâu, làm sao chết yểu được? Dù gặp nạn lớn cũng sẽ hóa hung thành cát, không sao hết...
Người ta đang đau khổ thường cố bám víu lấy hy vọng, Tử Vi nghe Tang Bác Cổ nói thế, ngẫm cũng đúng, bèn ngưng khóc, lau nước mắt, nhìn Tang Bác Cổ, chậm rãi hỏi :
- Cứ như tiền bối nói, thì Anh ca ca của tiểu nữ vẫn có thể sống ư?
Tang Bác Cổ vốn tự an ủi mình, không ngờ lời vừa rồi lại có tác dụng đối với Tử Vi, bèn nói đại :
- Lão phu đoán rằng sư huynh của ngươi sẽ được cứu sống.
Tử Vi đột nhiên phấn chấn, đứng bật dậy, nói :
- Đi! Chúng ta xuống dưới vực tìm Anh ca ca.
Tang Bác Cổ vội giữ nàng lại :
- Đây là Tuyệt Mệnh nhai, sười núi sâu và dốc, chưa ai có thể đi xuống được...
Tử Vi nghe vậy, tia hy vọng vừa lóe lên đã tắt ngay, liền mếu máo nói :
- Như thế thì Anh ca ca mong gì thoát chết?
Đoạn nước mắt tự ứa ra ròng ròng.
Tang Bác Cổ phải vất vả lắm mới dỗ được nàng ngừng khóc, nay thấy nàng lại nước mắt ròng ròng, thì trở nên luống cuống, chợt trong đầu lóe lên một ý nghĩ, liền nói :
- Ồ, lão phu có cách rồi.
Tử Vi sắp khóc nấc lên, nghe vậy liền hỏi :
- Có cách gì?
Tang Bác Cổ đáp :
- Lão phu nghĩ thử đem hết tài nghệ của lão phu để lần xuống vực, may ra tìm được sư huynh của ngươi...
Tử Vi vội vái Tang Bác Cổ, lão nhân lắc đầu :
- Khoan, khoan, để lão phu nói rõ, chỉ một mình lão phu xuống dưới đó thôi. Vi nhi, ngươi phải ở trên này, tuyệt đối không được mạo hiểm, phải hết sức nhẫn nại chờ lão phu.
Tử Vi gật đầu, đáp :
- Dĩ nhiên...
Tang Bác Cổ nói tiếp :
- Khi lão phu chưa lên, ngươi không được nghĩ ngợi lung tung, không được nhảy xuống vực...
Tử Vi đáp :
- Chuyện đó thỉnh tiền bối yên tâm. Nếu tiểu nữ làm như vậy, chẳng hóa ra uổng phí sự ái hộ của tiền bối hay sao?
Tang Bác Cổ thấy Tử Vi nói với vẻ mặt nghiêm trang, thì cười ha hả :
- Tốt, tốt lắm. Xem ra ngươi hiểu biết lắm, vậy hai ta cứ thế mà làm, ngươi nhất nhất chờ ta ở đây.
Nói đoạn Tang Bác Cổ vọt tới mép vực mà tuột xuống.
Tử Vi thấy Vạn Sự Thông nói đi là đi, thân hình lướt nhẹ như gió, vội chạy tới mép vực ngó xuống, đã không thấy bóng lão nhân đâu nữa.
Nàng đứng trên mép vực nhìn xuống phía dưới đen ngòm đầy vẻ thần bí và đáng sợ, bao ý nghĩ dồn dập nảy sinh.
Dường như nàng trông thấy người thương đã thịt nát xương tan thành trăm mảnh.
Nhưng có lẽ chàng không hề hấn gì, đang ở dưới đó nhìn lên, vẫy tay gọi nàng xuống...
Đột nhiên, bên cạnh Anh ca ca xuất hiện một thiếu nữ, nửa quen nửa lạ, ổ, có phải là nàng ta không nhỉ?
Nàng đang tưởng tượng như thế, bỗng nghe có âm thanh lạ từ xa vọng tới, vội giật mình bừng tỉnh, quay nhìn về phía sau, thấy có một bóng đen lao tới, đáp xuống cách chỗ nàng ba trượng, thân pháp mau lẹ dị thường.
Tử Vi thầm hỏi: “Ai vậy? Có lẽ là động bọn của Mai Chưởng Tản Nhân Lã Chí Viễn, tại sao ta không truy đuổi, để xem hắn cư trú ở đâu?”.
Thế là nàng vọt theo bóng đen kia.
Bóng đen chạy nhảy cực nhanh, vọt qua hai ngọn núi, cuối cùng lẩn vào một cánh rừng.
Tử Vi có thừa can đảm, nàng chẳng nghĩ ngợi, cũng vọt theo vào rừng.
Hai người, một trước một sau, vượt qua cánh rừng, tới một hàng rào trúc, bóng đen kia bay vọt qua tường.
Tử Vi cẩn thận bám vào tường leo lên, ngó vào trước, chỉ thấy bên kia tường cây cối um tùm, cỏ rậm mọc đầy, bóng đen kia nhảy vào đó không chạy thẳng, mà cứ chạy ngoằn ngoèo, thì Tử Vi biết ngay là bên trong có bố trí cơ quan mai phục.
Nàng chăm chú quan sát để ghi nhớ hành trình của bóng đen, rồi mới vọt vào bên trong, bám theo sau bóng đen, chạy một hồi mới hết cây cối, thấy có mấy gian thảo thất, ánh đèn từ trong thất hắt ra, tứ bề hoàn toàn yên tĩnh.
Tử Vi theo sau bóng đen tới một cái sân, tại đây có ba gian phòng, xung quanh là các bụi trúc, giữa sân có hai bồn hoa, trong đêm tối chưa rõ là loại hoa gì, nhưng mùi thơm thoang thoảng dễ chịu.
Bóng đen kia vén mành bước vào một gian phòng. Tử Vi vọt ngay lên mái, bò tới cửa sổ phía sau, nằm ép xuống.
Từ trong phòng vọng ra thanh âm của một thiếu phụ :
- Hài nhi, sao đêm nay về muộn vậy?
Lời đáp là khẩu âm của một thiếu niên :
- Mẫu thân, đã canh tư rồi, sao mẫu thân vẫn chưa ngủ?
Thiếu phụ nói :
- Cũng chẳng hiểu vì sao, đêm nay lòng ta bồn chồn, trằn trọc mãi chẳng ngủ được, liệu có chuyện bất trắc gì hay không?
Thiếu niên đáp :
- Ôi, đêm nay quả là có chuyện không hay. Lúc canh hai, hài nhi đến bên thạch thất, thấy Long ca ca của hài nhi đang động thủ với một gã thiếu niên, hỏi ra thì mới biết gã là đệ tử của phái Nga Mi. Con bèn rút binh khí ra đấu với gã một trận, ai ngờ võ công của gã khá cao cường, cả hai huynh đệ hài nhi do sơ suất, đều bị gã làm rách cả y phục...
Lời thiếu niên chưa dứt, thiếu phụ đã vội kêu lên :
- Hài nhi, ngươi làm cho ta sợ quá! Mau lại đây ta coi, có thụ thương hay không?
Mẫu tử tình thâm, từ mẫu và hiếu tử biểu thị ở trong phòng, khiến Tử Vi nằm trên mái nghe mà cảm động, nàng chợt nghĩ đến thân thế mơ hồ của mình, từ ấu thơ đã không có phụ mẫu, chưa được hưởng tình yêu thương của phụ mẫu. Thế là bất giác nàng cúi thấp nhìn trộm qua cửa sổ vào trong phòng.
Thoạt tiên không thấy gì, nhìn kỹ một chút, nàng bỗng giật mình, suýt nữa buột miệng kêu lên.
Trong phòng có một nữ nhân tuổi khoảng tứ tuần, nhưng diện mạo thanh tú dị thường, lại vô cùng hiền từ, dễ khiến người ta gần gũi thân thiết. Tử Vi tuy mới gặp lần đầu, nhưng lập tức nàng có thiện cảm với nữ nhân này ngay.
Nữ nhân ngồi trên giường, đứng trước mặt là một thiếu niên mặc áo hồng, diện mạo trông rất giống Đường Chấn Anh như hai giọt nước.
Tử Vi cảm thấy kỳ quái, sao thiên hạ lại có hai người giống nhau đến như vậy?
Nữ nhân kéo chỗ quần bị rách toạc của thiếu niên, nói :
- May quá, chút nữa thì phạm vào đùi, xem chừng đệ tử phái Nga Mi kia là người nhân hậu đó.
Thiếu niên như chợt nhớ ra điều gì, bỗng nói :
- Mẫu thân, kể cũng kỳ quái thật. Gã đệ tử phái Nga Mi ấy trông giống hài nhi như đúc.
Nữ nhân thốt lên tiếng “à” kinh ngạc, rồi hỏi :
- Hài nhi có hỏi tính danh của người ấy hay không?
Thiếu niên đáp :
- Là Đường Chấn Anh.
Nữ nhân nghe nói thì thất sắc, xúc động lạ thường :
- Ôi, là Đường Chấn Anh...
Thiếu niên thấy mẫu thân xúc động đến mức ấy, chưa rõ vì cớ gì? Chàng vội đưa hai tay đỡ mẫu thân, hỏi lý do, nữ nhân ban đầu chưa chịu đáp, hỏi lần thứ hai, mới thở dài nói :
- Giao nhi, chuyện này ta giấu Giao nhi đã mười bảy năm rồi. Nay nếu ta nói bí mật ấy ra cho Giao nhi biết, liệu Giao nhi có thể hành sự theo lời dặn của ta hay không?
Giọng nói trầm hẳn xuống, vẻ mặt nghiêm nghị.
Thiếu niên thấy vậy, hoảng sợ đáp :
- Hài nhi xin vâng lệnh mẫu thân, dù chết cũng không dám trái lời.
Nữ nhân đưa tay vuốt tóc thiếu niên, thong thả nói :
- Giả dụ có ngày ta lìa bỏ phụ thân của ngươi, thì ngươi sẽ theo ai? Theo ta hay theo phụ thân ngươi?
Câu hỏi đột ngột khiến thiếu niên chưa thể đáp ngay, một hồi sau mới nói :
- Khi đó, hài nhi nhất định sẽ đi theo mẫu thân.
Nữ nhân hỏi luôn :
- Ngươi thật lòng chứ?
Thiếu niên đáp :
- Hài nhi nói dối mẫu thân thì trời tru đất diệt.
Nữ nhân vội lấy tay che miệng thiếu niên :
- Giao nhi, ai bảo ngươi phải thề độc như vậy?
Đoạn chỉ tay về phía cửa sổ, nói :
- Hãy ra khéo cửa lại cho ta, kẻo kẻ khác nghe lén bí mật mà ta sắp kể cho ngươi biết.
Tử Vi đang chăm chú nghe, lòng đầy nghi hoặc, thấy vậy sợ thiếu niên phát hiện, vội bò trở lui.
Bỗng có một bóng đen bay vọt qua phía trên, đáp xuống dãy phòng bên tả.
Tử Vi thấy người kia khá quen thuộc, chính là gã râu vàng bịt mặt từng giao đấu với nàng ở Nga Mi Kim Đỉnh. Vậy đây chính là trang viện của Mai Chưởng Tản Nhân La Chí Viễn.
Tử Vi không ngờ nàng tình cờ lại tìm được sào huyệt của cừu nhân, tinh thần phấn chấn hẳn lên, ý muốn báo thù trỗi dậy. Nghĩ bụng đã đến đây, chẳng lẽ lại bỏ về tay không? Ít nhất cũng phải xem bản lĩnh của bọn Mai Chưởng Tản Nhân thế nào, bèn búng mình vọt theo bóng đen kia.
Nàng đặt chân lên hành lang của một dãy nhà tranh năm gian, từ trong thấy có ánh đèn hắt ra, bóng đen kia vòng sang gian đầu ở phía đông, đẩy cửa sổ nhảy vào phòng. Tử Vi chẳng đắn đo suy nghĩ, cũng tiến đến sát bên cửa sổ, thò đầu ngó vào bên trong, dường như đó là phòng ngủ, nhưng không thấy gã râu vàng vừa rồi đâu cả.
Tay nàng bíu vào bậu cửa sổ, không ngờ đã phát động một cơ quan bí mật, chỉ nghe “phựt, phựt” trên đầu hai tiếng, vội rụt người lại, nhưng không kịp nữa, hai vai nàng đã bị một cặp song phi trảo chụp lấy, rồi người nàng bị nhấc bổng lên lơ lửng trong không trung.
Nàng giãy giụa để bứt ra, nhưng ma huyệt và á huyệt liên tục bị người điểm vào, khiến cho nàng hết đường giãy giụa và kêu la. Đoạn, nàng được hạ xuống đất, được đem đặt vào một chiếc giường, dường như chỉ trong chớp mắt.
Nàng mở mắt ra nhìn, thấy một thiếu niên anh tuấn, y phục màu xanh, mắt sáng như sao, đang nhìn nàng chằm chằm.
Bốn mắt gặp nhau, cả hai chợt như cùng bẽn lẽn. Tử Vi vội nhắm mắt lại, thiếu niên cũng vội quay mặt đi.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng người hỏi :
- Long nhi phải không? Đã bắt được rồi chứ?
Thanh âm rõ ràng là của một lão nhân.
Thiếu niên đứng cạnh Tử Vi chính là Lã Mộng Long, vội đáp :
- Bẩm phụ thân, đệ tử của phái Nga Mi là Đường Chấn Anh vẫn chưa bắt được, tam sư huynh và Giao đệ đệ hiện đang truy tìm, chưa thấy trở về. Hiện tại, lại bắt được một cô nương, hài nhi đã điểm ma huyệt, chờ nghe phụ thân xử trí.
Lão nhân nói :
- Không tìm lại gặp, xem chừng đêm nay bọn chúng kéo đến không ít. Ta đang bận chút việc, ngươi tự hỏi cung trước, rồi báo cho ta biết danh tính và sư thừa của nó.
Tử Vi nghe lời đối thoại, muốn nói nhưng lưỡi cứng, không thể phát âm, nàng lo toát mồ hôi.
Lã Mộng Long đang theo lệnh phụ thân, giơ tay giải khai á huyệt cho nàng, rồi hỏi :
- Danh tính sư thừa của ngươi là ai? Đêm hôm lén lút đến Tùng Trúc trang để làm gì?
Tử Vi đáp :
- Ta là Đường Tử Vi, đệ tử của Tuyệt Trần thần ni phái Nga Mi. Nay đã bị ngươi bắt thì muốn giết cứ giết, khỏi cần nhiều lời. Nếu không giết, bổn cô nương sẽ trở lại báo cừu rửa hận.
Lão nhân ở gian bên cạnh chính là Mai Chưởng Tản Nhân Lã Chí Viễn, nghe Tử Vi bảo nàng là đệ tử của Tuyệt Trần thần ni thì cười một tràng âm hiểm, lẩm bẩm :
- Xem ra tình duyên nam nữ là do trời định. Ôi, Mai Phụng Quyên, Mai Phụng Quyên, ta cầu mong nàng ba chục năm, nhưng nàng lại cự tuyệt ta, chẳng làm cho ta được như sở nguyện. Không ngờ đêm nay lại gặp đệ tử của nàng ở đây, xem chừng đệ tử của nàng sẽ bù đắp thay nàng nỗi khát khao suốt đời của ta.
Nói xong, Lã Chí Viễn lại cười một tràng quái đản.
Tử Vi nghe lời của hắn thì rụng rời thất sắc. Còn Lã Mộng Long thì chẳng hiểu gì, chỉ cảm thấy phụ thân có thái độ rất kỳ dị.
Tử Vi đã hiểu tâm địa của Lã Chí Viễn, nàng nghĩ: “Hôm nay đã rơi vào tay hắn, xem ra lành ít dữ nhiều. Nếu không sớm tự tuyệt, ắt sẽ bị hắn làm nhục”.
Nàng đau đớn, nước mắt ứa ròng ròng, đang định cắn lưỡi tự tử. Lã Mộng Long thấy vậy bèn điểm vào Á huyệt của nàng.
Bên ngoài lại vọng vào tiếng nói của Lã Chí Viễn :
- Long nhi, ngươi mang con nha đầu ấy sang đây cho ta.
Lã Mộng Long không dám trái lệnh, liền cắp Tử Vi sang phòng bên, rồi trở về phòng của mình, không rõ vì sao lại thầm lo lắng cho Tử Vi cô nương, nhưng chẳng biết nên làm thế nào, cứ ngồi bên bàn tư lự.
Bỗng một nữ nhân ngoài tứ tuần vén rèm bước vào, nhìn Lã Mộng Long với vẻ thân thiết nói :
- Hài nhi, trời sắp sáng rồi, sao còn chưa ngủ?
Lã Mộng Long giật mình đứng bật dậy, thưa :
- Thưa mẫu thân, hài nhi đang có một việc muốn thỉnh vấn mẫu thân...
Giọng thiếu niên đầy vẻ xúc động.
Nữ nhân nói :
- Hãy ngủ đi đã,