“Không ngờ Hiền Phi này hôm nay lại dám tới đây ra mặt bảo vệ cho Điền thị đó.” Lan Châu vừa quạt cho Chung Quý Phi vừa nói.
Chung Quý Phi đang uống rượu, nàng đặt xuống, nhìn Lan Châu:“ mặc kệ, bọn họ dẫu sao vẫn là mẹ con ruột thịt, bản cung không cho họ nhận nhau thì đã khiến họ hận bản cung đến tận xương tủy rồi.”
“Bọn chúng đến nghĩ còn không dám nói gì đến việc hận nương nương chứ?” Lan Châu nói.
Chung Quý Phi chỉ cười trừ với Lan Châu, nhìn bình thuốc độc ở trên bàn trà của mình, ánh mắt đăm chiêu.
Bình rượu độc này là nàng sử dụng để đề phòng lỡ như có tên nô tài nào trong cung dám bán đứng nàng hoặc có hành động khả nghi, nàng sẽ dùng nó giết chết kẻ đó!
Nhắc đến nô tài thì nàng lại nhớ tới Anh Thiện Lâm!
“Còn Anh Thiện Lâm, hôm trước bản cung chẳng qua chỉ mơ hồ bán tín bán nghi với giấc mơ của Chỉ Lôi, nhưng bây giờ... giết chết ả mà ả lại may mắn sống sót như thế, không lẽ cô ta thật sự có vận số?”
Lan Châu phì cười:“ nô tỳ thấy có thể chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, điều này cũng đâu chứng minh là ả sau này sẽ được trở thành Hoàng Hậu?”
Chung Quý Phi nhấp một ngụm rượu,“ đề phòng vẫn tốt hơn. Bảo với Điền ma ma rằng: bản cung không cần biết bà ta làm cách gì, nhất định phải làm cho Anh Thiện Lâm biến mất khỏi Tử Cấm Thành này!”
Lan Châu nói:“ dù nương nương không nói thì bà ta cũng sẽ biết mình nên làm gì.”
Chung Quý Phi chỉ “ừ” nhẹ ngoài ra cũng không nói gì khác.
Nàng chỉ suy nghĩ đến ngôi vị Hoàng Hậu. Là ngôi vị mà bất kỳ nữ nhân nào mới vào cung cũng mong muốn trèo lên được, tất nhiên Anh thị kia cũng sẽ như thế!
Cá nhân nàng cảm thấy rằng giấc mơ đó giống như đang ám chỉ tất cả các tân phi tần khác chứ cũng không riêng vì Anh Thiện Lâm.
Ngôi vị Hoàng Hậu, nàng đã không có được nó thì người khác cũng đừng hòng nghĩ tới!
------
“Vi thần tham kiến hoàng thượng!” Nghĩa Thân Vương hành lễ với Võ Tương Minh.
Võ Tương Minh vội nói:“Hoàng thúc miễn lễ!”
“Tạ hoàng thượng.”
Võ Tương Minh nói:“ hôm nay Hoàng thúc nhất định đòi gặp riêng trẫm không biết là vì việc gì?”
Nghĩa Thân Vương tuy là hoàng thúc của Võ Tương Minh nhưng ông ta luôn giữ đúng quy củ.
“Bệ hạ, theo thông tin nhận được từ thám tử thì hiện tại thì Nam Tộc đã điều động binh lực, tuy không lớn mạnh như Vạn Thành Quốc chúng ta nhưng bọn họ vẫn có thể phản công bất cứ lúc nào.”
Võ Tương Minh trầm mặt:“Ừm!”
Nghĩa Thân Vương bẩm:“Vi thần nghĩ bệ hạ cũng nên chuẩn bị binh lực, nếu đàm phán với họ không được thì hãy đánh bất cứ lúc nào người muốn.”Võ Tương Minh gật đầu:“ điều này trẫm cũng đã từng nghĩ đến. Thậm chí còn có con gái chúng vào cung để kiềm chế chúng lại cơ mà.”
Nghĩa Thân Vương đáp:“tuy vậy nhưng người vẫn nên đề phòng. Không chừng khi sảy ra chiến tranh, bọn họ sẽ bỏ mặc luôn cả con gái mình mà tiếp tục đánh.”
“Điều này vẫn có thể sảy ra, Hoàng thúc cứ yên tâm, Trẫm biết cách đối phó!”
Nghĩa Thân Vương cúi người:“vậy vi thần xin phép cáo lui!”
“Trẫm có gọi cả Thục Phi đến đây, hay là hoàng thúc hãy ở lại một lát.”
“Anh Kiều?” Nghĩa Thân Vương nhìn Võ Tương Minh.
Từ ngày Diêu Thục Phi vào cung, Nghĩa Thân Vương và nàng ta chưa hề gặp nhau thêm một lần nào, điều này khiến Nghĩa Thân Vương vô cùng buồn bã.
Đã 7 năm rồi!
Tuy ngài không phải là cha ruột của nàng nhưng ngài coi nàng như nữ nhi thân sinh, hết lòng yêu thương, bởi vì cái quy định người của hậu cung không được phép gặp người của Tiền triều nên họ không được phép gặp mặt dù họ là cha con.
Bây giờ nghe Võ Tương Minh nói thế khiến lòng ngài thấp thỏm không yên.
“Bệ hạ nói vậy nghĩa là...”
“Trẫm biết hai người thương nhớ nhau nên mới đặt cách cho người và Thục Phi gặp nhau lần này.”
Nghĩa Thân Vương vội chắp tay:“ Vi thần tạ ơn bệ hạ!”
Tôn Thanh Mục bước vào, cung kính nói:“ Hoàng thượng, Thục Phi nương nương đã tới!”
Diêu Thục Phi hối hả bước vào, nàng đưa cả Điền Thanh công chúa chỉ mới gần 1 tuổi đến, hành lễ với Võ Tương Minh xong liền quay sang Nghĩa Thân Vương rồi cất giọng:“ phụ vương!”
“Kiều nhi!”
Võ Tương Minh thấy bọn họ tình cảm thấm thiết như vậy cũng vui thay, bèn nói:“ trẫm mệt rồi, hai người lui đi.”
Hai người họ cáo lui sau đó đến một chiếc thủy đình nhỏ ở Ngự Hoa Viên để nói chuyện.
Nghĩa Thân Vương bồng lấy Điền Thanh công chúa, cười tươi:“ ngoại tôn của ta đúng là vô cùng đáng yêu, giống hệt như con còn lúc nhỏ vậy.”
Điền Thanh nhìn Nghĩa Thân Vương, nở ra một nụ cười tươi, ngài liền bật cười:“ Con xem kìa, nó còn cười với ta nữa!”
Diêu Thục Phi nói:“ có lẽ nó biết người là ngoại tổ phụ nên mới cười với người đấy!”
Nghĩa Thân Vương nhìn ngắm Điền Thanh:“ nhìn nó đáng yêu như thế này sao này nhất định sẽ trở thành một đại mỹ nhân cho xem. Không chừng còn đẹp hơn cả con.”
“Người cứ thích chọc ghẹo con!”
“Ta chỉ đùa với con một chút thôi mà.”
Ngài đưa Điền Thanh cho nhũ nương bế sau đó nói:“ ta nghe nói đã gần hai năm nay bệ hạ không đến chỗ con.”Nghe xong câu này của Nghĩa Thân Vương thì đôi mắt của Diêu Phi cụp xuống, khóe mắt rưng rưng, ngài hỏi:“sao vậy? Có chuyện gì à?”
Diêu Thục Phi lau nước mắt, thấp:“ không có gì, là nhờ người nói con mới nhận ra rằng đã 2 năm rưỡi Bệ hạ không đến Thiền Linh cung mà thôi.”
Nghĩa Thân Vương kinh ngạc:“sao lại như thế? Con là biểu muội của Hoàng đế, ít nhiều gì người cũng phải hậu đãi con chứ?”
“Hậu đãi? Người hậu đãi con rất nhiều, chẳng qua là người vẫn xem con là biểu muội, chưa hề xem con là phi tử của người. Nếu không nhờ chén rượu chứa xuân dược đó...”
Nói đến đây, Diêu Thục Phi liền khựng người lại, quay sang liếc ả cung nữ, tiểu cung nữ đó cũng hiểu ý, nhìn bọn cung nhân phía sau, nghiêm giọng:“ mau lui hết đi!”
Cảm thấy không còn ai, Diêu Thục Phi mới nói tiếp:“ nếu không nhờ
chén rượu chứa xuân dược năm đó thì chắc bây giờ con vẫn là trinh nữ và sẽ không sinh được Điền Thanh, nhưng cũng kể từ lúc đó bệ hạ cũng bắt đầu lạnh nhạt và không thèm tới chỗ con nữa.”
Nghĩa Thân Vương bảo:“nếu như vậy sao con không dùng Điền Thanh ra mà tiếp cận hoàng thượng?”
Diêu Thục Phi thở dài:“ con đã thử rồi nhưng người đôi khi cũng chỉ hỏi vài ba câu, còn lại người không thèm quan tâm tới. Tuy là Thục Phi nhưng địa vị con chẳng cao, ngay cả Đức Phi bên dưới mà có thể vượt mặt.”
Nghĩa Thân Vương nắm tay Diêu Phi:“ ta biết con ở trong cung luôn phải chịu ủy khuất. Cứ yên tâm! Ta sẽ không để ai ức hiếp được con.”
------
“Aaaaaaa!”
Tiếng là thất thanh vang lên giữa đêm khuya khiến cả hậu cung bừng tỉnh.
Tô Mộc Lan cùng Tần Như Huệ cùng một số Tài Nhân khác chạy khỏi Thái Cực Điện. Những tên thị vệ quanh đó ồ ạt chạy đến.
“Có chuyện gì?”
Các Tài Nhân kia ấp a ấp úng không nói được lời nào, Tần Như Huệ bèn nói:“ tất cả những người ở trong đó... họ bị... họ... ăn phải điểm tâm của Ti Thiện Phòng thì... thì...”
Cô ta run run, cũng không nói được lời nào, tên thị vệ cầm đầu không nhẫn nại được, bảo:“ mau vào đó xem thử!”
Những tên thị vệ xông thẳng vào thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
Hàng loạt những người trong này đều bị trúng độc mà chết!
Họ nằm rãi rác trong điện, mắt, mũi và miệng của họ trào ra máu đen, khiến người nhìn hoảng kinh.
------
Hôm sau.
“Bẩm hoàng thượng, tổng cộng số người chết trong Thái Cực Điện là 60 người! Gồm 27 Tài Nữ, 33 nô tài gồm cung nữ, ma ma và thái giám, theo như Bộ Hình và Nội Vụ Phủ kể lại thì độc là từ những món điểm tâm mà các tiểu chủ ăn phải và trong lư hương.” Tôn Thanh Mục trôi chảy kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Võ Tương Minh nghe.
Ngoài Ngô Hiền Phi đang bệnh nặng ra thì tất cả những phi tần Nhất Phẩm Tứ Phi đều đã đến
Lý Hoàng Hậu nghe Tôn Thanh Mục kể mà rùng mình, không ngờ trong cung lại có kể ran lớn đến mức đầu độc nhiều người như vậy trong hậu cung.
Võ Tương Minh đập bàn:“ giỏi lắm! Điều tra, điều tra ngay cho trẫm!”
Võ Tương Minh lớn lên trong hậu cung, nhìn thấy biết bao nhiêu người bị hại chết nhưng thật sự chưa lần nào một lần chết nhiều người như thế này cả. Hoàng cung này là của hắn, hắn quyết không để đám người này lộng hành.
Hà Đức Phi tử khi vào đây thì vẫn luôn quan sát Chung Quý Phi, điệu bộ nàng ta thanh thản, an nhàn như không có chuyện gì sảy lại khiến cho nàng cảm thấy nàng ta đáng nghi ngờ nhất. Liền đứng lên nói:
“Bệ hạ, Thần thiếp cảm thấy người này đang muốn nhắm vào các Tài nữ, nói như thế thì chuyện này rất có khả năng sẽ sảy ra tiếp. Vì vậy thần thiếp mạo muội xin phép hoàng thượng cho các Tài nữ còn lại đến một cung điện nào thật an toàn sau đó ở tạm rồi cho người canh giữ nghiêm ngặt.”
Võ Tương Minh ừ nhẹ:“ cũng được, còn chuyện điều tra, trẫm muốn có thêm vài người giúp sức cho hoàng hậu.”
Chung Quý Phi nói:“ thần thiếp và Thục Phi thì không thành vấn đề. Nhưng còn Hà Phi, muội ấy hơi bất cẩn, ví dụ như chuyện lần trước...”
Chung Quý Phi là đang muốn nhắc đến chuyện lúc trước để Võ Tương Minh không tin tưởng Hà Đức Phi nữa, Võ Tương Minh chỉ nhẹ nhàng nói:“ việc này nghiêm trọng. Giao cho Hoàng Hậu, Chung Quý Phi và Thục Phi điều tra là được rồi. Giai An, nàng nghỉ ngơi đi!”
“Vâng!” Hà Phi khẽ đáp.
Chung Quý Phi thầm cười, việc hôm trước nàng bày ra quả nhiên hữu ích. Hà Phi bị mất như mọi quyền, nhìn vẻ mặt điềm tĩnh kia của Hà Phi mà không hiểu vì sao nàng lại muốn bước tới xé rách gương mặt đó ra.
Cả bốn người là Lý Hoàng Hậu, Chung Phi, Hà Phi và Diêu Phi cùng nhau ra khỏi Bộ Hình.
“Nghe họ nói rằng các Tài nữ đêm qua ăn phải điểm tâm, mới trúng độc, trong trong lư hương cũng có chứa hương độc. Vì vậy việc này có liên quan đến Ti Thiện Phòng của Thượng Cung Cục và Ti Dược Phòng của Thượng Dược Cục, truyền chỉ của bản cung, trên dưới của hai Ti này đều phải thẩm tra!”
Lý Hoàng Hậu tuy không thích bọn họ đến đi chăng nữa nhưng vẫn phải làm tròn bổn phận của mình, tìm cho bằng được kẻ hại người.
“Việc thẩm tra sẽ do bản cung và Thục Phi lo liệu, còn Chung Phi! Ngươi không cần phải lo gì cả.”
Chung Quý Phi chỉ cười khinh, cứ thẩm tra thoải mái, để xem bọn họ điều tra ra được gì?
------
Hết chương 23.
24/10/2016