“Bệ hạ nói gì cơ?” Nàng không nghe rõ lời hắn nói lắm nên hỏi.
Tuy hắn nói rất nhỏ nhưng nàng vẫn nàng vẫn nghe thấy hắn nhắc gì đó đến hai chữ Quý Phi mà cố không muốn nàng nghe thấy. Quý Phi trong cung có 4 người tại vị đó là: Quý- Thục- Đức- Hiền. Hắn đang nói ai và vì điều gì?
Lại tiếp tục trưng ra cái vẻ mặt trầm lặng, giọng khe khẽ:“ không có gì.”
Sau đó hắn lấy cây sáo đang được móc ở một bên túi của mình ra thổi một điệu sáo.
Đúng là hay thật! Điệu sáo này lần trước hắn cũng đã dạy cho nàng nhưng tuy nàng ta thổi được nhưng lại không da diết chạm vào lòng người như hắn. Lại nhớ tới tiếng đàn của Nam Hải Nghi, phải chi tiếng sáo này mà được ghép cùng với tiếng đàn của tỷ ấy thì chẳng còn gì bằng cả.
“Mỗi khi buồn trẫm đều thổi bài này, mà mỗi khi thổi thì trẫm lại cảm thấy hết buồn ngay. Hay là ngươi cũng hãy thử thổi một điệu cho trẫm nghe, bây giờ trẫm đang có chuyện không vui.”
Nàng e ngại nhìn quanh rồi từ từ gật đầu, nhận lấy thanh sáo bằng ngọc lục rồi kê lên miệng bắt đầu thổi.
Loại sáo này được làm bằng ngọc bích màu xanh, vì vậy thổi rất êm. Nàng đang say đắm vào điệu sáo thì giọng của hắn lại cất lên:“ không hay lắm.”
Nàng ngừng lại, hướng mắt sang nhìn hắn. Thấy vậy hắn liền cười:“ nhưng nghe cũng tạm ổn.”
Sau đó hắn đứng dậy, nói thêm câu cuối:“ Ngươi cứ giữ lấy, đợi hôm nào thổi thật thành thạo rồi hẳn đến trả cho trẫm.”
Nói rồi hắn cũng bỏ đi, nàng ngơ ngác nhìn hắn, lại nhìn thanh sáo đang nằm trong tay, bất giác nở một nụ cười nhẹ tưởng chừng như không có.
———————
Võ Tương Minh quay về tẩm điện đã thấy một tên nô tài quỳ ở giữa điện, chính là Tiểu Đặng Tử. Mình mẩy bầm dập giống như vừa bị tra tấn.
Tôn Thanh Mục thấy hắn trở lại liền hành lễ:“ nô tài cung thỉnh bệ hạ thánh an.”
Võ Tương Minh ngồi lên long tọa, xua tay bảo tên Tôn Thanh Mục tránh ra chỗ khác. Hắn trừng mắt nhìn Tiểu Đặng Tử.
“Trẫm hỏi ngươi, có phải ngươi được người khác cài vào Ngự Tiền theo dõi trẫm?”
Tiểu Đặng Tử rùng mình, lập tức gập mình xuống, lấp bấp:“bệ hạ xin hãy suy xét, nô tài tận tâm hầu hạ người, thật sự không phải do ai tiến cử cả.”
“Thật như vậy?” Chân mày hắn nhướng lên:“ thì ra ngươi là một kẻ luôn tận tâm tận lực hầu hạ chu đáo cho trẫm, thậm chí ngay cả việc trẫm và một tiểu cung nữ đang nói gì và làm gì với nhau ngươi cũng chuyên tâm mà để ý, đến mức người trong cung ai cũng biết. Ngươi nghĩ xem trẫm nên ban thưởng cho ngươi thứ gì đây?”
Tiểu Đặng Tử cứng người, một lúc mới liên tiếp lạy xin:“ bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng.”
Hắn đập bàn:“ nô tài chó chết, dám ngày ngày theo dõi trẫm sao? Xem ra ngươi thật sự không muốn sống nữa rồi có phải không?””Nô tài biết tội, nô tài biết tội. Là do... Là do...”
Tôn Thanh Mục dùng cây phất trần quất vào Tiểu Đặng Tử vài cái:“ còn dám ấp úng ư?”
Tiểu Đặng Tử vốn rất nhát ran lại sợ đau nên vừa bị đánh vài cái đã khai ra ngay:“được, được. Nô tài nói. Là do có người sai khiến nô tài làm chuyện này, không phải nô tài cố ý, là nô tài bị ép.”
“Bị sai khiến?”
“Phải, người đó chính là...”
“Đừng nói nữa!” Võ Tương Minh nói lớn, ban đầu cũng rất muốn hỏi xem ai đã cử hắn vào đây nhưng đáp án đã có sẵn trong lòng Võ Tương Minh rồi, cũng không muốn nghe nữa:
“ Ngươi thẳng thắn nói ra như vậy không sợ trẫm gán thêm cho ngươi một tội vu khống sao? Đến lúc đó ngươi chết không toàn thây!”
“Dạ, tạ bệ hạ nhắc nhở.”
Võ Tương Minh hơi gật nhẹ đầu rồi bảo:“ hơn nữa điều trẫm muốn biết không phải là kẻ đứng sau ngươi là ai mà là muốn biết chắc chắn ngươi là kẻ theo dõi trẫm mấy hôm nay. Còn việc tìm ra kẻ chủ mưu, trẫm không vội. Thanh Mục, lôi hắn xuống.”
Sau khi đưa hắn đi, Võ Tương Minh mới nhìn Tôn Thanh Mục:“ Ngươi có biết mình đã phạm tội gì không?”
Tôn Thanh Mục không hiểu hắn nói vậy là có ý gì, chỉ ấp úng:“ nô tài... không biết.”
Võ Tương Minh nghe xong thì cười nhạt:“ tội của ngươi là quá mù quáng, chưa hiểu rõ sự việc đã hành xử quá quyết đoán, cũng không thèm xem người mình đang trị tội là ai mà lại ngang nhiên ra tay.”
Tôn Thanh Mục biết rõ Võ Tương Minh đang muốn trách móc việc lần trước, vội khom người:“ là nô tài có lỗi. Lúc đó có một bức thư gửi đến bảo Cung nhân Anh Thiện Lâm mị hoặc hoàng thượng, vì quá quan tâm đến bệ hạ nên đã mất phương hướng, xin bệ hạ giáng tội!”
“Lại thêm một kẻ quan tâm trẫm nữa rồi, nói cho ngươi biết, lần tới mà còn như vậy nữa thì đừng trách trẫm không nể tình ngươi hầu hạ bao năm.”
“Vâng... Bệ hạ.”
Từ trước đến nay Võ Tương Minh chưa bao giờ trách móc Tôn Thanh Mục như vậy, hắn ta cũng tự hỏi không lẽ hoàng đế đã thích a đầu Anh Thiện Lâm kia? Nếu không hoàng đế sẽ khuyên vì một tiểu cung nữ mà làm lớn chuyện như vậy. Nghĩ đến đây Tôn Thanh Mục dù muốn nghĩ cũng chẳng dám nữa.
“Đến Càn Tường Cung!” Võ Tương Minh dứt khoát nói.
——————
Chung Phi ôm đầu của mình, than thở:“ đầu của bản cung ngày càng đau nhức lên, cũng không hiểu lý do, không lẽ bản cung đang bị bệnh lạ ư?”
Lan Châu dùng tay xoa xoa nguyệt thái dương của nàng ta:“ nương nương đừng suy nghĩ bi quan quá,bệnh rồi sẽ hết thôi.”
Chung Phi đẩy nhẹ tay Lan Châu ra:“ từ lúc Chỉ Lôi chết thì bản cung đã bị như vậy rồi, lúc Chỉ Lôi chết cũng là lúc ta bị cấm túc. Ngươi nói xem là ta đang đau đầu vì Chỉ Lôi mất hay đau đầu vì thất sủng.”Lan Châu cúi đầu:“ lan chất tuệ tâm của nương nương nô tỳ làm sao đoán được?”
Chung Phi phì cười:“ cũng phải, nô tài các ngươi suốt ngày cũng chỉ biết vâng
vâng dạ dạ, làm gì có để tâm đến tâm ý của chủ nhân.”
“BỆ HẠ GIÁ ĐÁO!”
Giọng nói vừa dứt thì Chung Phi đã nén cơn đau đầu lại mà bước ra hành lễ:“ Thần thiếp tham kiến bệ hạ!”
Võ Tương Minh đỡ Chung Phi dậy rồi yên tọa trên ghế quý phi:“ hơn hai tháng không đến mà nơi này cũng dần dần trở nên lạnh lẽo rồi. Nàng có buồn không?”
Thấy hắn đến Chung Phi vui mừng khôn xiết, cũng chưa kịp chuẩn bị gì nên có chút lúng túng:“ bệ hạ chịu đến thì thần thiếp đã mãn nguyện, hơn nữa chỉ cần người nói một tiếng thì dù thiếp có chờ người bao lâu cũng được. 10 năm, 20 mươi năm thần thiếp cũng chờ.”
Chung Phi nói ra hết toàn bộ những lời thật trong lòng mình mà cũng chẳng thấy có chút ngượng ngùng nào.
Võ Tương Minh cười:“ nghe được lời này của nàng trẫm rất yên tâm.”
Chung Phi cũng cười theo rồi nhìn sang Lan Châu:“ mau chuẩn bị điểm tâm cho bệ hạ.”
“Không cần đâu, trẫm chỉ định đến đây thăm nàng, chút nữa sẽ đi ngay.”
Nghe vậy vẻ mặt của Chung Phi liền cụp xuống, mặt hoa lộ rõ vẻ u buồn. Đã mấy tháng nay hắn không đến,ngày nào nàng cũng chỉ biết đứng trước cửa đợi và đợi, bây giờ đến rồi thì lại chỉ nói là thăm, điều này khiến nàng vô cùng hụt hẫng. Võ Tương Minh nói tiếp:
“Trẫm muốn tặng nàng thứ này.”
Hắn vỗ tay hai cái thì lập tức một tên thái giám mang vào một chiếc hộp màu đỏ tươi, bên trên còn được khảm vàng và nhiều hoa văn khác trông rất đẹp mắt.
Chung Phi háo hức mở hộp ra thì bị thứ bên trong đó làm đông cứng người lại, là phấn thơm... Lưỡng Đằng!
“Nàng thấy thế nào?”
Chung Phi tuy tay có hơi run run nhưng mặt vẫn rất bình tĩnh:“ loại phấn này bệ hạ tặng thần thiếp không ít, đến bây giờ còn chưa xử dụng hết. Thậm chí còn đem tặng cho một số phi tần khác, sao bệ hạ lại đem tới đây nữa?”
“Nàng không thích?”
Chung Phi e ấp:“ à... Không, chỉ là thần thiếp sợ là dùng không hết thôi.”
“Nếu như vậy thì nàng cứ đem tặng người khác là được thôi.” Hắn đứng dậy rồi bỏ đi:“phải rồi, nếu có mang đi đâu thì hãy cẩn thận, kẻo đổ vào người khác là là phụ lại tấm lòng của trẫm đó.”
Nghe xong câu này của hắn mà tay chân nàng đã muốn rụng rời, đứng không nổi. May là có Lan Châu phía sau đỡ lại bằng không nàng cũng đá té ngã.
“Lan Châu, hôm đó ngươi dùng loại phấn gì để hại Anh Thiện Lâm?”
Lan Châu ngẩn người, thần sắc hơi sợ sệt, cúi người đáp:“là... Lưỡng Đằng hương...”
Lan Châu chỉ mới dứt câu, còn chưa biết chuyện gì sảy ra thì đã một bàn tay từ đâu giáng thẳng vào mặt ả. Đến lúc mặt ả đã in rõ 5 ngón tay thì mới khủng hoảng mà quỳ xuống:
“Nương nương tha tội, nương nương tha tội! Lúc đó nô tỳ thấy phấn này thơm, lại không biết là hương gì nên mới lấy mà dùng, thật sự không hề biết đó là Lưỡng Đằng. Xin nương nương tha mạng.”
Chung Phi được thế phi thẳng một cước vào Lan Châu, ả thì chỉ biết quỳ lạy van xin.
“Đồ con tiện tỳ thối tha, vì một sự nhầm lẫn của ngươi mà đã khiến cho bệ hạ nghi ngờ ta. Bây giờ biết phải làm sao đây!”
Chung Phi gào lớn lên, những cung nhân bên ngoài nghe thấy tất nhiên cũng hoảng sợ theo, cũng chẳng ai dám bén mảng vào đó hay tiếp tục nghe cả.
“Cũng may...” Nói đến đây, Chung Phi quay lại vẻ sắc sảo vốn có của mình:“ may là nửa tháng trước bản cung đã tặng một số hương Lưỡng Đằng cho Cử Cơ và Nguyễn Sung Dung. Lúc nãy ta cũng đã ám chỉ cho bệ hạ biết, vì vậy sự nghi ngờ đó khi hẳn là chỉ nhắm vào một mình bản cung!”
Lan Châu ngóc đầu lên, muốn hiến kế lập công:“ nương nương, nô tỳ nghĩ để tránh sự nghi ngờ của bệ hạ tăng lên, hay là người hãy... diệt cỏ tận gốc đi.”
Chung Phi nhìn Lan Châu ra hiệu nói tiếp, ả tiếp tục nói:“những kẻ biết chuyện của chúng ta cũng không ít, người cứ trừ đi để tránh hậu họa.”
Chung Phi cười khinh:“Ngươi hay thật, nếu đột ngột có người chết bây giờ thì chẳng khác nào làm bệ hạ nghĩ rằng có kẻ đang muốn bịt đầu mối. Từ đó người sẽ lại điều tra nữa.”
Lan Châu bèn bắt sang chuyện khác:“ nhưng dù sao đi nữa cũng đâu phải lỗi của nương nương? Bệ hạ vì một cung nữ mà đến đây chấp vấn người, chẳng lẽ người thích Anh Thiện Lâm?”
“Câm miệng!”
Mặt của vị Chung Phi nương nương bắt đầu tối lại, mày liễu cong lên, mặt phượng híp lại. Giống như đang dự tính một âm mưu to lớn ở phía sau.
——————
Hết chương 45.
11/1/2017.