Cố Ngữ Yên, giới tính nữ, hai mươi tám mùa xuân xanh lè, tình trạng yêu đương hiện tại, độc thân.
Bề ngoài là một giảng viên đại học, trẻ tuổi ưu tú, được đồng nghiệp quý mến, học sinh yêu quý.
Bên trong thực chất là một sát thủ chuyên nghiệp, ngoài ra còn làm thêm nghề tay trái như vệ sĩ hay siêu trộm.
Hai ngày trước, cô vô tình phát hiện bản thân cao thêm vài centimet nhờ bạn trai ngoại tình với bạn thân, sau khi cho tra nam và tiểu tam vài cái tát đã dứt khoát chia tay, đường ai nấy đi.
Nhưng mà đến tối trong lòng lại bực tức không ngủ được, dù sao bản thân cũng là mỹ nữ có chứng nhận, mặt xinh, da trắng, chân dài, eo thon.
Cố Ngữ Yên quyết định đi phóng hỏa đốt nhà tra nam để xả giận.
Không ngờ mới xuống giường đã trượt chân, té ngã.
Đến khi cô tỉnh lại thì.
-“Đây là đâu?”
-“Tôi là ai?”
-“Cái tình huống quần đùi gì thế này?”
Cố Ngữ Yên cảm giác toàn thân đau nhức, trên người còn rất nặng.
Theo bản năng của sát thủ cô lập tức mở mắt, hiện ra trước mắt cô là gương mặt phóng đại, xấu xí ghê tởm của một nam nhân, khóe miệng hắn còn đang ch ảy nước miếng, thật mắc ói.
Cố Ngữ Yên không nhiều lời, trực tiếp vươn tay.
-“Rắc.”
Tiếng xương cổ gãy vang lên.
Mong ngươi lên đường bình an.
-“Aaaaa”
Cố Ngữ Yên ngồi dậy, quay đầu nhìn người vừa hoảng sợ hét lớn.
Thì ra còn một tên nữa.
-“Nè, đừng la to như vậy, chói tai lắm.”
Tên còn lại trợn mắt, nhìn chằm chằm Cố Ngữ Yên, bộ dạng như gặp quỷ, hắn lắp bắp.
-“Ngươi…ngươi…không phải …đã…chết…chết rồi sao?”
Cố Ngữ Yên đứng dậy, từng bước chậm rãi đi đến trước mặt hắn.
-“Ồ, thì ra các ngươi hứng thú với thi thể? Đáng tiếc ta hình như còn sống.”
Tên nam nhân như lấy lại được bình tĩnh, khinh thường nói.
-“Vậy bây giờ ngươi ta liền cho người biến thành thi thể, phế vật chịu chết đi.”
Không đợi hắn ra tay, thanh âm quen thuộc lại vang lên.
-“Rắc.”
Gáy sớm sống không thọ, chúc ngươi thượng lộ bình an.
Lúc này Cố Ngữ Yên mới có thời gian quan sát xung quanh.
Cái nơi hoang vu hẻo lánh, cây cối rậm rạp này là đâu? Té một cái liền đến Amazon rồi? Quần áo, kì quặc đóng phim cổ trang sao? Uisss, cơ thể thật đau.
Lúc này trong đầu nàng hiện lên từng mảng từng mảng kí ức.
Lát sau, Cố Ngữ Yên trầm mặt, nàng đã chính thức xác nhận được một chuyện.
Bản thân vậy mà xuyên không rồi, hơn nữa còn xuyên đến cái thế giới kì quái, gọi là Thiên Tinh giới.
Cố Ngữ Yên thở dài, thời buổi này xuyên không thật dễ, chỉ cần trượt chân ngã liền có thể xuyên qua, còn nhanh hơn đi chợ, cơ mà có hơi đau.
Hiện tại nàng vẫn là Cố Ngữ Yên, nhưng lại là tiểu thư dòng đích nữ thuộc nhà chính của Cố gia, Mạc Ly quốc.
Trời sinh yếu đuối nhu nhược, mười lăm tuổi vẫn không thức tỉnh thuộc tính, không có linh lực, không thể tu luyện, bị xem là phế vật, nỗi sỉ nhục của Cố gia, vứt đến phân gia ở Ung Thuận thành xa xôi, tự sinh tự diệt.
Cố Ngữ Yên ngẩng đầu nhìn trời cao, đang vào ban đêm, nên sắc trời đen kịt, đến một ngôi sao cũng không có, chỉ có vầng trăng lẻ loi.
Ông trời ơi,