Nghe xong xuất thân của bốn thuộc hạ Mị của Tiêu Huyền, Cố Ngữ Yên rất tò mò về Mị Tứ.
Nói ra thì người này với nàng cũng được xem là đồng đạo, nàng trộm của người sống, hắn trộm của người chết.
Nếu có dịp gặp mặt nhất định phải đàm đạo trao đổi kinh nghiệm một phen.
Nàng nhìn Tiêu Huyền lúc kể chuyện, chàng biểu cảm rất bình thản, tựa như đang kể lại câu chuyện của người khác.
Chàng không đau, thì nàng cũng sẽ không đau.
Chuyện trong quá khứ, cứ để nó ở lại quá khứ, hiện tại có chàng, có ta, chúng ta cùng nhau bước tiếp chặng đường phía trước.
Có thù, ta cùng chàng báo thù, có hận, ta cùng chàng rửa hận, có hạnh phúc, ta cùng chàng hưởng thụ.
Cố Ngữ Yên âm thầm nhớ kĩ Lam Khải, Lam gia, Thánh Cung những cái tên này nàng sẽ lần lượt hỏi thăm, hỏi thăm một cách ân cần nhất.
“Yên nhi, có phải bây giờ nàng cũng nên kể cho ta nghe chuyện của nàng hay không?”
“Ta không thích kể thì sao?”
Tiêu Huyền bĩu môi, gương mặt dần dần áp sát lại Cố Ngữ Yên, chậm rãi nói.
“Nếu…nàng không muốn nói…thì…ta sẽ đợi.”
Cố Ngữ Yên phì cười, nàng búng trán Tiêu Huyền, chàng ngay lập tức ôm trán, mếu máo.
“Yên nhi nhẫn tâm quá, ta đau lòng.”
“Chàng còn diễn nữa thì ta sẽ không thèm kể thật đó.”
“Được, được, không diễn.”
Tiêu Huyền ngay lập tức ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh, Cố Ngữ Yên lúc này mới chậm rãi hỏi.
“Chàng có tin vào ma quỷ, linh hồn không?”
“Có.”
Tiêu Huyền đáp rất nhanh, có lẽ Cố Ngữ Yên không biết nhưng ở Thiên Tinh giới có một lối đi dẫn đến địa ngục, chỉ là trăm ngàn năm qua không ai bén mảng đến nơi đó.
“Nếu có một ngày ta đến địa ngục báo danh chàng sẽ làm gì?”
“Đương nhiên là đến âm ti đòi lại thê tử rồi.” Tiêu Huyền mỉm cười nói.
“Tiêu Huyền, thật ra ta là một linh hồn đoạt xác, chàng có sợ không?”
Tiêu Huyền không đáp, chỉ nắm thật chặt tay Cố Ngữ Yên xem như câu trả lời.
Cố Ngữ Yên thấy được hành động của Tiêu Huyền trái tim cũng phần nào trở nên ấm áp.
Đối với Tiêu Huyền thứ đáng sợ nhất trên đời không phải yêu ma quỷ quái mà chính là lòng dạ của con người.
Đôi lúc hắn cảm thấy con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, và chính bàn tay của hắn đã đưa rất nhiều người xuống địa ngục.
“Ta không hoàn toàn thuộc về Thiên Tinh Giới, linh hồn của ta đến từ một thế giới khác gọi là Địa Cầu.
Ta vốn dĩ đã chết nhưng không biết bằng cách nào linh hồn ta lại đến được nơi này, nhập vào thân thể đã không còn hơi thở của Cố Ngữ Yên, có được kí ức của nàng ấy và tiếp tục sống.”
“Yên nhi, vậy tên thật của nàng là gì?
Trái ngược lại với suy nghĩ của Cố Ngữ Yên, Tiêu Huyền không tỏ vẻ ngạc nhiên, kích động mà lại bật chế độ tò mò.
“Cũng là Cố Ngữ Yên.”
“Nàng ở Địa Cầu bao nhiêu tuổi?”
Cố Ngữ Yên nheo mắt, gương mặt lộ vẻ đắc ý đáp.
“Lớn tuổi hơn chàng, hai mươi tám.”
Tiêu Huyền thoáng cái sắc mặt biến đổi.
Yên nhi ở Địa Cầu kia đã hai mươi tám tuổi như vậy nàng nhất định đã thành gia lập thất, có trượng phu.
Hắn là người đến sau rồi.
“Yên nhi, nàng liệu đã có hài tử hay chưa?”
Cố Ngữ Yên quét mắt nhìn Tiêu Huyền.
“Ở Địa Cầu hai mươi tám tuổi chưa lập gia đình, ý ta là thành gia lập thất cũng không phải chuyện lạ.
Ta vẫn chưa thành thân.”
Tiêu Huyền nghe nàng