Cố Ngữ Yên trở về, nàng tiếp tục luyện đan.
Thành công nối tiếp thành công, thời tới cản không kịp, Cố Ngữ Yên nhanh chóng luyện được đan dược cấp hai thượng phẩm.
Nhưng nàng không tiếp tục thử sức với đan dược cấp ba mà đi tu luyện nâng cao tu vi.
Cố Ngữ Yên ở trong không gian huyễn tưởng, tu luyện suốt ngày suốt đêm, nàng chỉ dành chút thời gian để ăn sau đó lại tiếp tục tu luyện.
Sau ba ngày ba đêm Cố Ngữ Yên thành công thăng lên Võ sư cấp sáu.
Lúc này nàng mới buông thả, cho phép bản thân ngủ một giấc.
Đến lúc Cố Ngữ Yên tỉnh dậy, nàng lại tiến vào Thâm Sơn để rèn luyện.
So với lần trước, lần này Cố Ngữ Yên tiến vào sâu hơn, chiến đấu với rất nhiều ma thú đều từ cấp tám trở lên.
Sức mạnh của ma thú rất khác so với con người, ma thú cấp năm chỉ tương đương với Võ giả cấp sáu nhưng ma thú cấp tám lại tương đương với Võ Sư cấp tám hoặc chín, nếu gặp ma thú hệ tấn công thì sức mạnh có thể sánh ngang với Võ Vương.
Cố Ngữ Yên hạ quyết tâm đạt đến Võ vương trong một tháng, nàng muốn khiến Cố Mặc không thể phản kháng, kinh ngạc đến chết.
Một tháng trong rừng Thâm Sơn Cố Ngữ Yên chiến đấu liều mạng, như một kẻ thừa sống thiếu chết, xem nhẹ tính mạng bản thân.
Nhiều lần nàng toàn thân tàn tạ, khắp người đầy vết thương do ma thú gây ra trở về không gian huyễn tưởng.
Tiểu Nấm lần nào cũng hoảng sợ nhanh chóng lấy đan dược trị thương cho Cố Ngữ Yên.
Tiểu Phượng nhìn nàng mà nước mắt lưng tròng.
Cửu Thiên Châu cũng không nhịn được mà la mắng, nó không thể thờ ơ nhìn nàng liều mạng.
Cố Ngữ Yên vừa vào không gian huyễn tưởng ngay lập tức ngã quỵ trên đất, khóe miệng tràn ra tia máu.
-“Nha đầu ngu ngốc, ngươi điên rồi sao?”
-“Trứng gà, không chết được.”
-“Ngươi không chết nhưng chúng ta đều bị ngươi hù chết rồi.”
Tiểu Nấm cau mày.
-“Mỹ nữ chủ nhân, bộ dạng người bây giờ rất xấu.”
-“Ngữ Yên tỷ, lần này tỷ bị thương rất nặng.”
Tiểu Phượng là khế ước thú của Cố Ngữ Yên, nó cảm nhận được sinh mạng của nàng lúc này đã suy yếu, thương thế nghiêm trọng.
-“Ngu ngốc, Ngu ngốc, ngươi là Võ sư, là Võ sư lại đi đánh nhau với ma thú có sức mạnh ngang Võ vương, đúng là điên rồi.”
Cố Ngữ Yên nuốt viên Phục Thương đan Tiểu Nấm mang đến, gần đây nàng đã thăng lên Võ Sư cấp tám, thành công luyện được đan dược cấp ba.
Những vết thương của nàng ở Thâm Sơn, nếu chỉ dùng đan dược cấp hai phải mất rất lâu mới có thể phục hồi.
-“Không sao, ta trốn vào không gian huyễn tưởng rất nhanh.
Ta rất trân trọng mạng sống của mình, không chết dễ dàng như vậy.”
Cố Ngữ Yên ở trong không gian huyễn tưởng dưỡng thương, qua ba ngày các vết thương bên ngoài cũng bắt đầu lành lại nhưng nội thương vẫn chưa phục hồi.
Nàng muốn ra ngoài chiến đấu liền vấp phải sự phản đối kịch liệt của Cửu Thiên Châu, Tiểu Nấm và Tiểu Phượng.
Cố Ngữ Yên đành phải ở lại không gian thêm năm ngày nữa, nội thương cũng đã phục hồi được bảy phần.
-“Nha đầu đi luyện đan đi.”
Cửu Thiên Châu hướng Cố Ngữ Yên nói.
Cố Ngữ Yên gật đầu, mỗi lần nàng muốn ra ngoài luyện tập trứng gà luôn dùng cách này để ngăn cản.
Cố Ngữ Yên luyện đan đến mức thành thục, quyển đan phương Tiểu Nấm đưa khi trước nàng đã thuộc lòng.
Thời hạn một tháng kết thúc Cố Ngữ Yên đạt đến Võ Sư cấp chín, vẫn còn cách