Mọi người đối với suy đoán của Trứng Gà đều cảm thấy có phần hợp lí nhưng mà hiện tại không một ai trong bọn họ biết được Tộc Bách Điểu đang ở đâu.
Tiểu Phượng vẫn chưa có được kí ức của Chu Tước nên không hề hay biết, ngay cả Thanh Long cũng không giúp được việc này.
Mọi người chỉ còn cách chờ đợi, đợi đến lúc Tiểu Phượng thành công nhận lấy toàn bộ truyền thừa của Chu Tước thì mọi chuyện mới có thể được làm sáng rõ.
Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền rời không gian huyễn tưởng, bây giờ nàng nên quay lại Cố phủ.
Đại Hội Tứ Quốc sắp đến, chuyện về Thủy Quỷ vẫn chưa được giải quyết, vấn đề nối tiếp vấn đề.
Cố Ngữ Yên cảm thấy mọi việc càng lúc càng trở nên phức tạp.
Trên đường về Cố phủ, Cố Ngữ Yên lại đụng phải một người nhưng thú thật là nàng hoàn toàn không có ấn tượng với người này.
“Cố tiểu thư, xin dừng bước.”
Cố Ngữ Yên quay đầu, người vừa lên tiếng là một nữ tử xinh đẹp, diễm lệ đang khoác trên mình một bộ hồng y được may rất tinh tế kĩ lưỡng.
Cố Ngữ Yên nhíu mày, cố nhớ xem nữ tử trước mặt là ai? Nàng đã từng gặp nàng ta trước đây hay chưa? Kết quả vẫn là con số không.
“Cố tiểu thư, không biết tiểu thư có thể bớt chút thời gian trò chuyện cùng ta có được không?”
“Cô nương là…”
Nữ tử trước mặt trông thấy thái độ của Cố Ngữ Yên thì sững người, nữ nhân này lại không biết nàng là ai? Mặc dù trong lòng đã có phần khó chịu nhưng ngoài mặt nàng ta vẫn giữ thái độ ôn hòa đáp.
“Cố tiểu thư, ta là quận chúa Vũ Quốc Hầu Phủ, Vũ Thường Xuân.”
Cố Ngữ Yên gật đầu xem như đã biết.
Nhưng mà cũng không quan tâm lắm đến thân phận của vị quận chúa này.
“Vũ quận chúa, hiện tại ta không có thời gian rảnh, xin thứ lỗi.”
Nói xong, Cố Ngữ Yên xoay người, tiếp tục hướng Cố phủ mà đi đến, nàng còn phải trở về cùng tiểu thúc bàn bạc một số việc của Yên Trang, buổi chiều còn phải đến Công Hội Luyện Đan Sư.
Ngày mai ngày mốt nàng lại tiếp tục cùng nhóm đệ tử Thiên Trung viện luyện tập…đúng là có rất nhiều rất nhiều việc, nàng quả thật không có thời gian rảnh rỗi.
“Cố tiểu thư, Cố tiểu thư.”
Vũ Thường Xuân gọi với theo nhưng mà Cố Ngữ Yên vẫn là đi mất.
Hiện tại đang ở trên đường lớn Vũ Thường Xuân không thể ngang nhiên bắt ép Cố Ngữ Yên.
Phải biết rằng đối với dân chúng kinh thành Cố Ngữ Yên bây giờ đã trở thành nhân vật nổi bật không ai là không biết đến.
Nàng không thể làm mất mặt Vũ Quốc Hầu Phủ, mất mặt bản thân nên chỉ đành nhìn theo Cố Ngữ Yên với ánh mắt tràn đầy tức giận.
Cố Ngữ Yên trở lại Cố phủ thì đúng ngay giờ dùng cơm trưa, thế là nàng liền ngồi ở đại sảnh dùng bữa với mọi người.
“Cố Thương ca, vết thương của huynh thế nào rồi?” Cố Ngữ Yên quan tâm hỏi.
Cố Thương mỉm cười, đáp.
“Có thần dược của biểu muội, vết thương đã không còn gì đáng ngại.
Chỉ là…”
Cố Thương còn chưa kịp nói hết câu thì Cố Thất đã lên tiếng thay đại ca hoàn thành luôn vế còn lại.
“Chỉ là huynh ấy phải nằm sấp để ngủ.”
Mọi người lúc này đều bật cười, đúng là vết thương ở trên lưng nên không thể nằm ngửa được, đúng là có phần bất tiện.
Cố Bắc Niệm vừa gắp thức ăn cho Cố Ngữ Yên vừa nói.
“Yên