Tứ Thánh đã rời khỏi, Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền nhìn những người khác đang thong thả rời hoàng cung, bọn họ tựa hồ đều không trông thấy chuyện vừa phát sinh giữa Cố Ngữ Yên, Tiêu Huyền và Tứ Thánh.
Mọi thứ đều diễn ra rất bình thường, Cố Ngữ Yên còn có cảm giác vừa nãy bản thân nàng và Tiêu Huyền đã được đưa đến một không gian khác, hoàn toàn tách biệt với xung quanh, những gì Tứ Thánh nói ngoài hai người họ thì không còn ai có thể nghe thấy.
Nhưng Cố Ngữ Yên không tiếp tục suy nghĩ nữa, chuyện phía trước, tương lai nàng sẽ dần dần khám phá nếu định mệnh đã muốn đưa nàng đến Thiên Tinh Giới thì chắc hẳn nó cũng sẽ có sự sắp xếp dành riêng cho nàng.
Việc của nàng bây giờ là quan tâm đ ến hiện tại.
Tiêu Huyền tiến đến bên cạnh nhẹ nhàng khoác vai Cố Ngữ Yên, hắn biết cả nàng và hắn đều đang chìm trong sự mông lung khi nãy, vẫn chưa hoàn toàn thoát ra.
Ngay lúc này có một cung nữ tiến đến, hướng Cố Ngữ Yên nói.
“Cố tiểu thư, Thái Hậu cho mời tiểu thư đến gặp người.”
Cố Ngữ Yên nhớ đến gương mặt hiền từ nhưng đầy vẻ thăng trầm của Thái Hậu, không biết lão bà bà có chuyện gì cần gặp nàng, hay là muốn hỏi về chuyện luyện tập, vết thương trên lưng của biểu ca Cố Thương.
Hiện tại vẫn còn sớm, trời cũng không xem là quá khuya, còn chưa đến giờ Tuất (19 giờ đến 23 giờ tối).
Cố Ngữ Yên trao đổi ánh mắt với Tiêu Huyền rồi theo cung nữ rời đi.
Tiêu Huyền một mình bước đi trong trong hoàng cung rộng lớn, cổng cùng còn khá xa.
Y vốn định vận khinh công nhanh chóng về Huyền Vương phủ nhưng lại nghĩ đến, đôi khi đi dạo một chút cũng tốt, thư thái đầu óc thuận tiện đợi Yên nhi.
Lát sau, từ đằng xa một thân ảnh thướt tha kiều mỵ đi đến.
Tiêu Huyền nhận ra trang phục của nữ tử vừa xuất hiện, y phục trắng thuần khiết, là Yên nhi.
Vừa nãy đại hội diễn ra, Huyền Vương không uống quá nhiều rượu nhưng ánh mắt lại có phần ngà ngà say.
“Tiêu Huyền, chàng say rồi sao?”
Thanh âm trong trẻo như tiếng suối nước ngân lên.
Tiêu Huyền dịu dàng mỉm cười với Cố Ngữ Yên, nụ cười ấm áp tràn ngập gió xuân.
Nàng nhẹ nhàng cúi người đỡ lấy thân thể có phần nghiêng ngả vì men rượu của chàng.
Thân nhiệt hai người bắt đầu trở nên nóng dần.
Ánh mắt của Huyền Vương cũng nhất thời hiện vẻ mông lung, vô định.
Cố Ngữ Yên được cung nữ dẫn đến một gian phòng, nơi này cách khu điện thờ của Thái Hậu không quá xa.
Cố Ngữ Yên lặng lẽ ngồi trong phòng chờ đợi, mùi trầm hương nhạt nhàn trong không khí khiến tinh thần nàng thoải mái, phút chốc tâm trí trở nên tĩnh lặng.
Chẳng bao lâu sau, nàng đã vô thức chợp mắt, buông lỏng cơ thể mà chìm vào giấc ngủ.
Thời gian gần nửa nén hương trôi qua, bên ngoài cửa phòng, có bóng người xuất hiện.
Một nam nhân động tác kín đáo mở nhẹ cửa phòng tiến vào bên trong.
Hắn chăm chú nhìn nữ tử đang say giấc trên chiếc giường lớn, hơi thở của nàng đều đặn, làn mi dài cong vút, cánh môi anh đào kép hờ, ướt át động lòng người.
Chiếc cổ trắng nõn cùng bờ xương quai xanh quyến rũ đến mê hoặc hiện lên khi nữ tử nhẹ nghiêng đầu.
Gã nam nhân nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác yếu hầu khô rát, thân thể trở nên nóng bỏng.
Hắn lao mình như con mãnh hổ, bổ nhào về phía nữ tử đang nằm trên giường.
Nữ nhân chậm rãi mở mắt, ánh mắt thập phần mê ly, hoàn toàn ngây ngốc.
Nàng không có sự phản kháng đối với nam tử vừa bổ nhào lên người mình mà ngược