Hạng mục thi đấu luyện đan dược được tổ chức tại sân lớn của Công Hội Luyện Đan Sư Mạc Ly quốc, người dân kinh thành ai ai đều có thể đến xem.
Theo thông cáo thì hạng mục sẽ được tổ chức vào giờ Thìn (bảy giờ sáng đến chín giờ sáng).
Tuy nhiên, giờ Mão (năm giờ sáng đến bảy giờ sáng) vừa điểm thì đã có khá nhiều dân chúng kéo đến sân lớn Công Hội Luyện Đan, đợi sẵn.
Bọn họ vừa rôm rả trò chuyện, phỏng đoán kết quả vừa nhâm nhi bữa ăn sáng cứ như đi dã ngoại phiên bản cổ đại, Thiên Tinh giới.
“Đại hội năm nay, Mạc Ly quốc chúng ta nắm chắc phần thắng, haha.”
“Đúng đúng, đã qua hai trên bốn hạng mục rồi, chúng ta hoàn toàn đứng đầu.”
“Các vị huynh đài nói xem, năm nay tại sao Mạc Ly quốc chúng ta lại có uy thế đỉnh phong như vậy?”
Một nam tử phất phất tay, bộ dạng thản nhiên nói.
“Đương nhiên là vì đại quốc chúng ta vận khí hưng thịnh, nhân tài nhiều như mây.”
“Nam thanh nữ tú, tuấn nam mỹ nữ, có tài có sắc.”
Một nam tử khác gật đầu tán thành.
“Cứ nhìn vào bản thiếu gia ta là có thể biết, Mạc Ly quốc chúng ta nhân tài nhiều như thế nào.”
Câu nói vừa dứt, mọi người xung quanh đồng loạt quay lại nhìn nam tử, một người cất giọng đùa cợt.
“Đúng nha, ngươi nhìn qua anh tuấn bất phàm, quả là nhân tài.”
Nam tử nghe được câu tán dương còn chưa kịp vui mừng ra vẻ thì lại được tặng thêm một câu.
“Nhưng mà nếu sự thật là như vậy, thì Mạc Ly quốc chúng ta cũng không có kẻ tầm thường rồi.”
“Hahaha.”
Mọi người nhất thời bật cười, còn nam tử bị kêu chọc kia chỉ xua xua tay, liếc xéo người vừa cạnh khóe mình.
“Lần này thi đấu luyện đan, các ngươi nói xem chúng ta liệu có dành được thứ hạng tốt hay không?”
“Hội Phó Công Hội Luyện Đan Sư đích thân ra trận, ắt có thể thắng.”
“Chuyện đó còn chưa nắm chắc, nếu ta nhớ không lầm thì Cố tiểu thư hơn nửa năm trước, lúc gia nhập vào công hội thì là một luyện đan sư ngũ phẩm.”
“Trong nửa năm từ ngũ phẩm đột phá lên lục phẩm đã là cực hạn rồi.”
“Ta lại thấy sẽ có kỳ tích xảy ra, các người cũng thấy rồi đó, phế vật khi hóa thành thiên tài sẽ là thiên tài của thiên tài.”
…
Mọi người cứ như vậy mà trò chuyện qua lại, đoán tới đoán lui.
Còn hai khắc nữa là đến giờ Thìn, thì đoàn người của tứ quốc mới bắt đầu tiến vào sân lớn Công Hội Luyện Đan, dân chúng đều tự động tránh sang hai bên nhường đường.
Thể lệ thi đấu hạng mục luyện đan rất đơn giản, mỗi đại quốc cử ra một người thuộc Công Hội Luyện Đan Sư, không quá hai mươi lăm tuổi.
Bốn đại quốc, thì có bốn thí sinh tham gia tỷ thí.
Cả bốn người sẽ trong thời gian một nén hương dùng những nguyên liệu được chuẩn bị sẵn để luyện ra loại đan dược có cấp bậc cao nhất, chất lượng tốt nhất trong khả năng.
Sau đó cứ dựa theo phẩm cấp của đan dược mà phân định vị trí thứ hạng.
Trong bốn người tham gia tỷ thí chỉ có duy nhất Cố Ngữ Yên là nữ nhân và nàng cũng chính là người nhỏ tuổi nhất.
“Ai da, Công Hội Luyện Đan Sư của Mạc Ly quốc hết người để dự thi rồi hay sao? Năm nay lại để một nha đầu còn vắt mũi chưa sạch đến đại diện tỷ thí.” Sứ thần Triều Dương quốc chép miệng khinh thường.
“Ta lại thấy Triều Dương